*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Ông Chu nhanh chóng xuống xe, lấy xe lăn ra và đỡ Mặc Hiên Sâm lên xe lăn. 
"Đi thôi." 
Người đàn ông ngồi trên xe lăn thản nhiên mà quay đầu nhìn lại, sau đó nở nụ cười với cô: "Em dẫn đường đi." 
Tô Hiểu Nhiên dẫn Mặc Hiên Sâm đi về phía bệnh viện với với tâm trạng phức tạp. 
Hai người im lặng bước vào bệnh viện và im lặng đi qua đại sảnh. 
Cho đến khi lên thang máy, cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà quay đầu nhìn anh: "Ông nội Mặc nói anh không phải là người thích không khí náo nhiệt, cũng không thích kết bạn với người lạ. Vậy tại sao bây giờ anh lại khăng khăng muốn gặp bà nội của em?” 
Trước khi thật sự nhìn thấy anh, cô có thể cảm giác được người đàn ông này rất lạnh lùng. Sau khi gặp gỡ, cô phát hiện ra anh không chỉ lạnh lùng mà còn rất kiêu ngạo. 
Người đàn ông như vậy hoàn toàn không phải kiểu người thích ở bên cạnh người thân họ hàng và nói về chuyện gia đình. 
"Bởi vì tò mò" 
"Tò mò về cái gì?" 
Người đàn ông đảo mắt, sau đó đôi mắt của anh xuyên qua dải lụa màu đen và nhìn vào cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô: "Là kiểu gia đình gì mà có thể nuôi dưỡng ra một người ngốc nghếch như em." 
Tô Hiểu Nhiên: ".." "Chỉ là... một gia đình bình thường thôi." Cô bĩu môi: "Đây không phải là điều quan trọng mà quan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-phu-nhan-ngoc-nghech/1660205/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.