Lúc Tô Hiểu Nhiên tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau. Cô giật giật cơ thể, sau lưng vẫn còn đau rát, đau đớn làm cho cô tỉnh táo trong nháy mắt. Sau khi tỉnh táo lại cô mới phát hiện mình và Mặc Hiên Sâm hai người đang cùng nằm trên giường bệnh bệnh viện. Giường bệnh là giường đơn, hai người nằm không khỏi có chút chật, cho nên anh ôm cô rất chặt, cơ thể hai người kề sát vào nhau, cô thậm chí còn thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng trong lồng ngực anh. Từng nhịp từng nhịp một, cùng trái tim cô đập cùng một tần số, một biến độ. Không tự giác được, khóe môi của cô đang cong lên. Đây là lần đầu tiên có người ôm cô ngủ, cũng là lần đầu tiên có thể nghe thấy tiếng trái tim của một người đập gần như vậy. Cô ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt của Mặc Hiên Sâm. Khuôn mặt anh tuấn tú nho nhã, xương quai xanh nhô lên gợi cảm mê người, lông mày hơi chếch lên, lông mi thon dài, hình dáng đôi môi xinh đẹp. Ánh mặt trời buổi sáng sớm chiếu rọi xuống, đôi mắt anh cực kỳ mê người. Đợi đã! Đôi mắt! Tô Hiểu Nhiên lập tức phục hồi tinh thần lại: "Anh... anh tỉnh rồi à?" Mặc Hiên Sâm bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cười, anh không cầm lòng nổi hôn một cái lên trán cô: "Còn đau không?" "Không, không đau nữa rồi". Tô Hiểu Nhiên không biết là vì cái hôn kia của anh, hay là vì câu hỏi thăm của anh, tóm lại, tim cô bắt đầu đập mãnh liệt, mặt cũng không khỏi đỏ lên. "Không đau thì tốt." Người đàn ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô: "Tối qua vì sao không chịu nhận sai?" Tô Hiểu Nhiên mím môi: "Bởi vì em không sai." "Nhưng mà em nhận sai liền có thể tránh được nỗi khổ da thịt." "Em là một người có cốt khí." Tô Hiểu Nhiên nhìn anh, ánh mắt bướng bỉnh: "Đau nữa em cũng có thể chịu được, nhưng em không thể thừa nhận chuyện em không làm, cũng không thể bắt em từ đúng nói thành sai" "Một người nếu ngay cả nguyên tắc của bản thân cũng vứt bỏ, mới là người đáng thương nhất." "Nguyên tắc của em là, không phải đồ của em, em sẽ không thừa nhận." Bộ dáng nghiêm túc của cô vô cùng đáng yêu. Mặc Hiển Sầm nhìn cô, thở dài một tiếng: "Em rất đáng quý." Vốn là vết thương của Tô Hiểu Nhiên phải mất một tuần mới có thể tốt lên, nhưng thân thể của cô rất tốt, chỉ mất ba ngày, miệng vết thương đã gần khỏi rồi. Ngày xuất viện, cô sớm đã thu dọn xong đồ đạc của mình, về đến nhà, cô trực tiếp ngửa đầu ngã xuống giường: "Hèn gì bà nội không thích ở bệnh viện, thật sự là quá kìm nén rồi." Cô thở phào một hơi, vừa muốn tiếp tục cảm khái, điện thoại trong túi liền vang lên. Người gọi tới là thím cô. Tính ra thì đã mấy ngày thím chưa gọi điện thoại đến rồi, Tô Hiểu Nhiên mím môi, dè dặt nghe điện thoại: "Thím ạ.." Cô cho rằng thím lại gọi điện thoại tới hỏi tiến triển của cô và Mặc Hiên Sâm, vì thế ấp a ấp úng nói: "Mấy hôm nay cháu không có.." "Hiểu Nhiên" Giọng nói của người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia có chút nghẹn ngào: "Bà nội cháu vừa rồi lại té xỉu rồi, bây giờ đang cấp cứu trong phòng cấp cứu!" Miệng Tô Hiểu Nhiên trong nháy máy cứng đờ. "Làm sao lại..." Từ lúc cô đồng ý gả cho Mặc Hiên Sâm, bà nội đã được chuyển vào bệnh viện tốt nhất Lượng Thành, tình huống cũng càng ngày càng ổn định, làm sao đột nhiên lại... "Cháu mau tới đây đi, bà cụ cũng đã bảy mươi tuổi rồi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể..." Lời nói phía sau, thím khóc nức nở nói không ra lời. Trong lòng Tô Hiểu Nhiên giống như cây cung bị kéo căng vậy. Cô cúp điện thoại, vội vàng chạy ra ngoài. Lúc tới cửa phòng vệ sinh, đúng lúc đâm vào Mặc Hiên Sâm từ bên trong đi ra. Ngay tại khoảnh khắc cơ thể chạm vào nhau, cô hoàn toàn mất cân bằng, cả người hung hăng ngã xuống đất. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Mặc Hiên Sâm ném gậy chống đi, vươn cánh tay kéo cô lại, cả người cũng vì lực đâm tới của cô mà ngã ngửa về phía sau. Cũng may anh dùng một cánh tay khác chống lên vách tường, mới khiến cho hai người không ngã trên mặt đất. "Làm sao vậy? Sao hoảng loạn thế" "Em, bà nội em..." Trong giọng nói của Tô Hiêu Nhiên mang theo một chút nghẹn ngào, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Có thể bảo tài xế đưa em tới bệnh viện không?" "Bây giờ bà nội đang cấp cứu trong phòng cấp cứu..." Cô gấp đến nỗi mặt đỏ bừng cùng giọng điệu lo lắng, khiến lòng người đàn ông hơi động, anh gật đầu: "Tôi đưa em qua đó". Tô Hiểu Nhiên mím môi, vừa muốn nói gì đó, người đàn ông đã ấn chuông kêu gọi. Ông Chu tài xế nhanh chóng xông đến: "Cậu chủ." "Đưa chúng tôi đi bệnh viện" Mặc Hiên Sâm cho ông Chu một ánh mắt. Ông Chu vội vàng tiến vào phòng lấy áo khoác và dây lụa buộc mắt cho anh, sau đó nhanh chóng lấy xe lăn đẩy anh xuống lầu bằng thang máy chuyên dụng. Trong nháy mắt, ông Chu đã đẩy Mặc Hiện Sâm ra cửa. Thím Lý lấy một chiếc áo khoác lên người Tô Hiểu Nhiên: "Mợ chủ, đi đường cẩn thận." Tô Hiểu Nhiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngay cả tiếng cảm ơn còn chưa kịp nói, đã cầm theo điện thoại nhanh chóng ra ngoài. Lúc Mặc Hiên Sâm nói muốn đưa cô tới bệnh viện, cô có chút do dự, dù sao cô cảm thấy người tàn tật như anh ra ngoài hẳn là một chuyện rất phiền phức. Nhưng... vừa rồi một loạt động tác của ông Chu, thế mà chỉ mất chưa tới hai phút đồng hồ. Quả là thần tốc. Cô ôm tâm tình phức tạp ngồi xuống bên cạnh Mặc Hiên Sâm: "Anh đưa em đến là được rồi, xe dừng anh liền quay về, hay là.." Mặc Hiên Sâm phất tay tỏ ý bảo ông Chu lái xe: "Em bối rối thành như vậy, tôi có thể để em một mình qua đó sao?" Tô Hiểu Nhiên nhấp nhấp môi: "Nếu không... anh đừng xuống xe nhé?" Bà nội bây giờ như vậy, thím ngoài thông báo cho Tô Hiểu Nhiên ra, hắn là sẽ thông báo cho hai cô nữa. Các cô còn chưa biết chuyện cô lấy chồng. Nếu Mặc Hiên Sâm cùng cô đi tới bệnh viện, các cô và con của bọn họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ hỏi đồng hỏi tây, thậm chí còn có thể không chút nể tình cười nhạo Mặc Hiên Sâm là một người tàn tật. "Vì sao?" Không khí trong xe bỗng nhiên lạnh xuống, Tô Hiểu Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng, người đàn ông mắt buộc lụa đen bên cạnh có chút hờn giận. Nhưng vì để tránh rắc rối, cô chỉ có thể kiên trì đến cùng: "Cũng không có gì, chỉ là thân thích nhà em hẳn là đều tới". "Nông dân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cho nên..." Mặc Hiên Sâm thản nhiên nhếch môi: "Em sợ bọn họ xúc phạm anh?" Cô cúi đầu cắn ngón tay, chỉ có thể yên lặng gật đầu: "Ừm" Người đàn ông liếc cô một cái: "Nể mặt mũi của em, anh có thể không so đo." Tô Hiểu Nhiên vụng trộm trợn mắt xem thường một cái. Anh có thể nể mặt cô không so đo, nhưng thân thích của cô chắc chắn sẽ không nể mặt cô mà câm miệng. Hai người cũ của cô từ trước đến nay nổi tiếng chua ngoa đanh đá, lúc trước bà nội bệnh nặng, cần mấy trăm triệu tiền chữa bệnh, bọn họ mỗi người đưa cho chủ ba mươi triệu, số tiền còn lại muốn chú tự mình nghĩ cách. Chú là một người nông dân thật thà lương thiện, căn bản không thể xoay sở được số tiền lớn như vậy. Nếu không phải sau này người nhà họ Mặc xuất hiện, có thể đến bà nội không sống được đến ngày hôm nay. Hai người cô đối đãi với mẹ ruột còn như thế, đối với con nhóc nhặt được như cô càng không phải nói. Thậm chí khi bà nội phát bệnh, bọn họ còn nói là do đứa bên ngoài tới là cô làm hại. Ngay lúc Tô Hiểu Nhiên còn đang do dự muốn tiếp tục ngăn cản Mặc Hiên Sâm, xe đã dừng lại rồi. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: "Người cũng đã đến rồi, không xuống xe đi gặp một lần thì quả thật là thất lễ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]