Con gái của họ được đặt tên là Cung Diêu.
Ban đầu người nào đó còn trêu vợ là đặt con tên Cung Hỷ Phát Tài, bị cô đuổi chạy quanh nhà. Khi bé con được bốn tuổi bắt đầu hiểu chuyện hơn, Tô Kỳ kể cho con nghe về việc này khiến Cung Duật bị bảo bối giận suốt mấy ngày liền.
Bình thường buổi sáng Cung Duật có nhiệm vụ chở con gái đến trường mầm non, đây cũng là một trong những việc mà anh thích nhất. Thế mà chỉ vì một câu bông đùa lúc bé, Cung Diêu dỗi anh suốt ba ngày dài không thèm cho anh ôm.
Bé con mặc váy xòe công chúa màu trắng, gò má hồng hào núng nính làm người đối diện không nhịn được mà muốn hôn một cái. Cung Diêu đeo ba lô nhỏ đựng đồ chơi riêng rồi đi ra cửa, nắm chặt tay ông ngoại mà lẩm bẩm:
“Ngoại ơi chiều nay ngoại có đón con không ạ?”
Bé con đưa đôi mắt ngây thơ long lanh nhìn Tô Hoằng, trong lòng hình như rất mong đợi. Ông cười bảo:
“Chiều nay ông bận rồi, để ba con tới đón nhé?”
“Con không chịu đâu.” Cung Diêu lắc lắc đầu, bám dính trên chân ông như một chú gấu con.
Tô Hoằng cúi xuống bế cháu ngoại lên, đôi mắt nhỏ của con bé long lanh đáng yêu, lúc lẩm bẩm tố giác ba mình còn chu môi ra:
“Ba trêu con.
“Được rồi, vậy buổi chiều để mẹ con tới đón nhé?”
Không hiểu Cung Duật đã tạo cái nghiệt gì, con gái bình thường luôn dính lấy ba mình mới đúng chứ nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476967/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.