Sự cưng chiều độc nhất mà Cung Duật dành cho vợ cũng như con gái khiến vô số người ghen tỵ, trong đó bao gồm cả Lộ Thư Thư.
Tuy rằng cô và Thượng Lâm yêu nhau, trải qua không ít gian khổ mới có thể đi đến hôn nhân nhưng chuyện yêu đương không giống lập gia đình.
Mỗi ngày người đàn ông kia đều bận rộn công việc, trừ bỏ lúc ở công ty ra bọn họ ít khi nói chuyện với nhau. Cảm giác nồng nhiệt ban đầu đã dần phai nhạt khi họ về chung một nhà. Có những lúc Lộ Thư Thư muốn nói thẳng với chồng mà không dám, bởi thân phận của họ chênh lệch quá lớn. Anh là người ở trên cao, cô chỉ là một cô gái bình thường có chút nhan sắc, thậm chí trầm tình và ít nói.
Buổi tối hôm đó, Lộ Thư Thư nhìn thấy ảnh chụp của gia đình Tô Kỳ và Cung Duật mà lòng thắt lại. Cô ước rằng Thượng Lâm có thể đối xử tốt với cô như lúc còn yêu, chẳng qua rất khó, khó lắm.
Nửa đêm, Lộ Thư Thư trằn trọc khó ngủ.
Cô xuống giường lấy nước uống rồi ngồi bên ngoài ban công ngắm trăng, gió lạnh thổi qua kéo theo tiếng rít nặng nề.
Kết hôn hơn hai năm, tình cảm phai nhạt phải làm thế nào bây giờ? Lộ Thư Thư thật sự không biết.
Bên vai đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, Lộ Thư Thư nghiêng đầu nhìn, là áo khoác của Thượng Lâm. Giọng anh khản đặc vì vừa tỉnh ngủ:
“Sao vậy? Sao em ngồi đây?”
“Tâm trạng em không tốt lắm…” Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476968/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.