Chương trước
Chương sau
Sự cưng chiều độc nhất mà Cung Duật dành cho vợ cũng như con gái khiến vô số người ghen tỵ, trong đó bao gồm cả Lộ Thư Thư.

Tuy rằng cô và Thượng Lâm yêu nhau, trải qua không ít gian khổ mới có thể đi đến hôn nhân nhưng chuyện yêu đương không giống lập gia đình.

Mỗi ngày người đàn ông kia đều bận rộn công việc, trừ bỏ lúc ở công ty ra bọn họ ít khi nói chuyện với nhau. Cảm giác nồng nhiệt ban đầu đã dần phai nhạt khi họ về chung một nhà. Có những lúc Lộ Thư Thư muốn nói thẳng với chồng mà không dám, bởi thân phận của họ chênh lệch quá lớn. Anh là người ở trên cao, cô chỉ là một cô gái bình thường có chút nhan sắc, thậm chí trầm tình và ít nói.

Buổi tối hôm đó, Lộ Thư Thư nhìn thấy ảnh chụp của gia đình Tô Kỳ và Cung Duật mà lòng thắt lại. Cô ước rằng Thượng Lâm có thể đối xử tốt với cô như lúc còn yêu, chẳng qua rất khó, khó lắm.

Nửa đêm, Lộ Thư Thư trằn trọc khó ngủ.

Cô xuống giường lấy nước uống rồi ngồi bên ngoài ban công ngắm trăng, gió lạnh thổi qua kéo theo tiếng rít nặng nề.

Kết hôn hơn hai năm, tình cảm phai nhạt phải làm thế nào bây giờ? Lộ Thư Thư thật sự không biết.

Bên vai đột nhiên cảm nhận được hơi ấm, Lộ Thư Thư nghiêng đầu nhìn, là áo khoác của Thượng Lâm. Giọng anh khản đặc vì vừa tỉnh ngủ:

“Sao vậy? Sao em ngồi đây?”

“Tâm trạng em không tốt lắm…” Lộ Thư Thư níu chặt góc áo, nghĩ thấy anh vẫn còn quan tâm mình thì có chút nhụt chí, ban đầu cô còn tính ly hôn trả tự do cho người đàn ông bên cạnh.

Sự im lặng kéo dài tầm vài phút, Tương lai mới nhỏ giọng hỏi tiếp:

“Tại anh à?”

“...”

“Anh không biết em gặp phải chuyện gì nhưng nếu thấy không thoải mái thì cứ nói thẳng với anh. Em cũng biết trước đó anh chưa từng yêu ai, đôi lúc sẽ cư xử không phải, thiếu tinh tế, nên nếu em thấy như thế này là anh không đúng, anh làm sai cái gì cứ nói ra.”

Người đàn ông thở dài một hơi, không biết phải giải thích sao cho cô hiểu răng anh thật ra cũng đang nghĩ về điều này. Hơn hai tuần nay anh thậm chí còn không hôn Lộ Thư Thư được một cái nào, bởi vì ánh mắt cô mang đầy tâm sự, không thoải mái.

Lộ Thư Thư mím chặt môi rồi hỏi:

“Có phải anh chán em rồi không?”

“Nói bậy gì vậy?” Thượng Lâm cau mày: “Nếu anh chán thì đã chia tay lâu rồi.”

Họ yêu nhau một thời gian dài mới tiến tới hôn nhân, khó tránh khỏi một lúc nào đấy bỗng thấy trống rỗng, không còn rung động, cho nên Lộ Thư Thư có thể chấp nhận được.

Hai người nhìn nhau một lát, Thượng Lâm đột nhiên ôm cô vào lòng rồi khẽ nói:

“Xin lỗi. Thật ra là anh thấy em không vui nên mới im lặng, không phải chán em.”

Cách thể hiện tình cảm của mỗi người mỗi khác, giống như Cung Duật sẽ thẳng thừng nói yêu nói thương, dùng hành động và cả lời nói để cho Tô Kỳ biết anh yêu cô. Còn Thượng Lâm cùng Lộ Thư Thư đều thuộc tuýp người tâm sự chảy ngược vào trong.

Vòng tay của người đàn ông ấm áp, vững vàng giữ trọn Lộ Thư Thư. Do cô nghĩ nhiều rồi sao? Lộ Thư Thư lẩm bẩm:

“Thật ra em rất ghen tỵ với người khác, chồng người ta đều sẽ tặng quà vào dịp lễ lộc, đưa vợ con đi chơi gì đó, tìm cách hâm nóng tình cảm, còn anh và em không hề giống họ. Khi em buồn em giận anh cũng chỉ biết im im mặc kệ!”

“Anh sợ lúc đó đến gần sẽ làm em không vui…”

“Vì vậy anh lựa chọn tránh né?” Lộ Thư Thư không vui.

Người đàn ông đứng phía sau cúi đầu hôn lên tóc cô, ngửi được mùi hương đã lâu rồi chưa thấy, anh tham lam hít vào một hơi rồi dỗ dành:

“Xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý.”

Thượng Lâm luôn cho rằng lúc vợ giận thì anh nên im lặng, cô lại trông mong anh sẽ an ủi cô, kết quả của việc không trao đổi với nhau là như hiện tại!

Một câu xin lỗi đơn giản của Thượng Lâm cũng đủ khiến Lộ Thư Thư yên lòng, cô kiên nhẫn giải thích cho anh lý do mình buồn, anh cẩn thận lắng nghe và nhớ kỹ tất cả.

Sau cùng, kết hôn là sự đồng thuận từ hai phía. Thời điểm đứng trên lễ đường đã hứa hẹn những gì đều không được quên!

Thượng Lâm thành thật xin lỗi vợ rồi đưa cô vào phòng, bên ngoài gió lớn rất dễ bệnh. Hai người nằm trên giường nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, đến khi mí mắt của Lộ Thư Thư dính chặt vào nhau và buồn ngủ không chịu nổi nữa mới thôi.

Thượng Lâm cầm điện thoại lên nhắn tin cho Cung Duật, hỏi:

“Vợ giận tôi, tôi nên làm gì?”

Phải đến tận sáng hôm sau, Thượng Lâm mới nhận được câu trả lời.

“???” Cung Duật khó hiểu. “Bất ngờ đấy.”

“Có chỉ hay không thì nói thẳng!”

“Cầu xin tôi đi.”

“Cút!”

Thượng Lâm tức giận vứt điện thoại sang một bên rồi bắt đầu lên mạng tìm hiểu, ngồi cả buổi trời cũng chẳng thấy lời khuyên hữu ích nào, cuối cùng vẫn là người bạn cũ kia có lương tâm gọi lại cho anh.

“Hôm nay tôi sẽ dạy cậu bí quyết để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Đó là nịnh vợ, chuẩn bị những món quà, sau đó…”

Thượng Lâm đã có một buổi học và khám phá ra nhiều điều hay ho từ bài giảng “các cách làm vợ vui” của thầy Cung…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.