Đáng tiếc lúc này trong đầu Tô Kỳ chỉ nghĩ mãi tới đồ cay, vì vậy hai người tranh đấu một lúc lâu, Cung Duật vẫn đặt đồ ăn về.
Một bàn ba món cay, lấy màu đỏ làm chủ đạo, trông hết sức bắt mắt. Cung Duật cầm đũa lên gắp một miếng rồi cho vào miệng, anh ngồi đối diện ăn, Tô Kỳ ở bên kia gặm dâu tây trong sự thèm thuồng. Cô nuốt nước bọt, nhìn về phía Cung Duật.
Bởi vì cô không ăn cay được nên Cung Duật quyết định ăn giúp!
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà đã sắp đến ngày dự sinh. Bụng Tô Kỳ mỗi lúc một to nên rất bất tiện, tính tình của cô cũng thay đổi, dễ nổi nóng hơn xưa, báo hại Cung Duật và Tô Hoằng luôn phải thấp thỏm lo lắng.
Mỗi lần cô chuẩn bị mắng chồng thì anh lại xuống nước mà nói:
“Vợ đừng giận, đừng giận, anh sai rồi! Nóng giận không tốt cho con!”
Tô Kỳ lập tức xìu xuống, hừm một tiếng:
“Qua tháng là đám cưới của Thượng Lâm, anh có định đi không?”
“Phải xem hắn có mời anh không.” Cung Duật ngồi bên cạnh bóp chân cho Tô Kỳ, sợ cô đau nhức, bởi vì từ sau khi mang thai cô thường cảm thấy mệt người.
Mấy ngày liên tiếp không đêm nào ngủ ngon, sắc mặt của vợ hơi kém một chút. Cung Duật đã tận lực chăm sóc nhưng cũng khó tránh được việc này, bởi vì sức khỏe của mỗi người mỗi khác.
Tô Kỳ ngẫm thấy bây giờ Thượng Lâm và Cung Duật đã làm hòa với nhau thì chắc sẽ mời thôi, tiếc là một tháng không đủ thời gian cho cô lấy lại vóc dáng, đến khi đó muốn mặc một bộ váy đẹp đi dự tiệc cũng khó.
Có đôi lần Tô Kỳ suy nghĩ nhiều rồi tự hỏi bản thân có hối hận không, ngay sau đó lại nghĩ đến đứa trẻ trong bụng là kết tinh tình yêu của cô và Cung Duật thì lại vui vẻ, tâm trạng nắng mưa thất thường không ai trong nhà đỡ nổi. Cô ghi nhớ những lần bé con của cô đạp rộn ràng như muốn nói chuyện với mình, cảm giác có chút kỳ lạ và mới mẻ. Hy vọng tương lai sẽ có thể dành cho con thật nhiều điều tốt đẹp!
…
Một ngày mùa đông lạnh giá, Tô Kỳ vỡ nước ối.
Cung Duật đưa vợ đến bệnh viện gần nhất rồi lo lắng ở bên ngoài cùng ba Tô đi qua đi lại, vốn dĩ anh định vào trong cùng vợ nhưng cô lại từ chối, cuối cùng để anh bên ngoài cùng ba vợ.
Đêm đó, Tô Kỳ vất vả trải qua cơn đau như xé da xé thịt, hạ sinh cho Cung Duật một đứa nhỏ nặng hơn ba ký.
Ông bà Cung đến trễ vì phải mang theo nhiều thứ cho con dâu và cháu nội của mình. Cung phu nhân tay xách nách mang tới chỗ của Tô Hoằng làm ông khá giật mình, hỏi ra mới biết trước kia bà từng sinh rồi nên biết mấy món đồ cần thiết cho Tô Kỳ là gì.
Cả nhà vui vẻ đi xem cháu của mình, Cung Duật nhìn thấy Tô Kỳ mặt mũi phờ phạc nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cung Duật đi tới bên cạnh vợ, hôn lên trán cô một cái rồi nói:
“Em vất vả rồi. Từ giờ cứ giao con cho anh.”
Giặt giũ lau dọn trong nhà đã có cô giúp việc làm, Cung Duật sẽ tranh thủ thời gian ở cùng vợ con nhiều hơn, công việc ở công ty chuẩn bị bàn giao lại cho người anh tin tưởng là Vương Thái Vũ. Nghe đồn hắn với Tố Trân mới có thêm tin vui sau mấy năm trời, chắc hẳn rất áp lực, tiếc là anh không thể thông cảm được rồi.
…
Từ đầu tiên mà bé con nói được là tiếng “ba”. Thời điểm nghe thấy cục cưng nhà mình bập bẹ kêu lên, Cung Duật gần như tan chảy. Ngay sau đó anh kích động ôm con đi quanh nhà, dạy con kêu mình.
Trên cằm bé cưng dính đầy nước miếng, Cung Duật dùng khăn nhẹ nhàng lau, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm đôi mắt bồ câu long lanh của bé:
“Cục cưng của ba giỏi nhất! Yêu con!”
Cung Duật chu môi hôn lên gò má hồng hào của bé con, chỉ thấy bé giơ nắm tay chút xíu về phía anh, tuy rằng không hiểu nhưng vẫn rất tích cực mà tương tác với ba mình.
“A… a… ba…”
Nói xong mấy từ này thì tự bật cười, hai mắt bé con cong tít lên.
Cung Duật ôm con đi xuống nhà bếp rồi khoe với Tô Kỳ đang đeo tạp dề rửa rau:
“Cục cưng vừa gọi anh là ba, em có nghe thấy không?”
Tô Kỳ bật cười, không quay lại mà chỉ đáp:
“Đồ ngốc, em nghe thấy từ hôm qua rồi.”
Cô không nói cho anh biết vì muốn tạo bất ngờ cho anh, kết quả ban nãy anh đi khắp nhà cùng con tập nói.
Cung Duật bế cục cưng vô cùng cẩn thận, anh nói được làm được, từ lúc sinh con đến giờ anh luôn giúp cô chăm sóc cho bé. Từ việc thay tã đến pha sữa các thứ, anh đều dụng tâm.
Chờ dỗ con ngủ xong, hai vợ chồng mới dọn cơm ra ăn. Tô Kỳ nhìn mấy sợi râu lún phún trên cằm và mép của anh, dặn dò:
“Da của con rất mỏng, anh nhớ cẩn thận đừng làm con đau.”
Người đàn ông đưa tay sờ lên mặt sờ quanh, cảm giác cộm cộm làm anh thở dài:
“Mới cạo hôm qua mà nay đã có hơi nhô ra rồi. Nhưng em yên tâm, khi hôn con khác với lúc hôn em.”
Lúc hôn Tô Kỳ thì anh không cần phải kiêng kị gì, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm dùng râu cọ cọ vào người cô, bị cô đánh vài lần vẫn chưa chừa. Đàn ông càng lớn tuổi thì càng trẻ con sao? Hay chỉ có chồng cô thôi vậy?
Tô Kỳ liếc nhìn anh:
“Ăn mà dám hôm em với bộ râu đó thì đừng trách!”
“Có sao đâu? Lại đây, anh hôn một cái!”
Bốp.
Tô Kỳ không nể tình đánh vào đôi môi đang chu ra của Cung Duật, mắng:
“Đi ra chỗ khác!”
Trong nhà truyền tới tiếng kêu đau của Cung Duật cùng tiếng cười của Tô Kỳ, căn hộ nhỏ ngập tràn sự hạnh phúc và đầm ấm. Với tài sản mà họ sở hữu, cả đời này đã định sẽ vui vẻ vô lo vô nghĩ.
Những ngày tháng an yên tự tại chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]