Cách họ không xa, Lưu Ly xinh đẹp ưu nhã cong môi cười, tiếc nuối cảm thán:
“Nếu khi đó nhanh tay một chút thì tốt rồi, người đứng ở kia sẽ là mình. Đáng tiếc duyên phận giữa mình và anh ấy quá mỏng manh.”
Thay vì lấy chồng và sinh con cho ai đó, Lưu Ly đột nhiên nghĩ một mình cũng rất tốt. Độc thân vui tính, tự do tự tại. Phụ nữ bây giờ có địa vị hơn xưa, những chuyện mà đàn ông làm được thì cũng sẽ làm được, miễn là đủ cố gắng và nỗ lực. Bởi vậy, thật ra không kết hôn cũng chẳng sao cả!
Chú rể ở trên sân khấu hôn cô dâu, tiếng chúc mừng vang vọng khắp toàn trường.
Tô Hoằng lặng lẽ lau nước mắt, ông không thể kiềm chế xúc cảm mãnh liệt lúc này, cảm giác con gái đã trưởng thành, đã trở thành người có gia đình riêng thật khốn kiếp. Vừa vui vừa buồn!
Một người đàn ông trung niên kinh qua gió mưa như ông lại chẳng thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy con gái chính thức làm vợ người khác.
Ông lẩm bẩm:
“Vợ ơi, Tô Kỳ bé bỏng của chúng ta lớn rồi, em có thấy không?”
Nếu không, chờ đến khi ông gặp lại vợ, ông sẽ kể cho bà nghe về cuộc sống của hai cha con ông suốt những năm qua, về con rể, về những đứa cháu ông sắp được bế bồng.
Kết thúc lễ cưới ngày hôm đó, Tô Kỳ theo chồng về nhà riêng của họ, nơi cách Tô gia và Cung gia chỉ nửa tiếng ngồi xe. Tính ra không xa!
Xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476965/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.