Bình thường không nhắc đến Thượng Lâm thì thôi, vừa mới nghĩ tới hắn liền gặp mặt! Tô Kỳ đứng trước cửa thang máy, nhìn người đàn ông đang đứng bên trong mà nở nụ cười có chút miễn cưỡng:
“Sếp đi trước đi ạ.”
Trên trán Thượng Lâm nổi gân xanh, hắn là ma quỷ hay là thứ gì xui xẻo à? Sao con bé này tránh hắn như tránh tà vậy? Hắn hít sâu một hơi, đưa tay ấn nút giữ thang máy rồi nói:
“Vào đây.”
Tô Kỳ chần chừ một lát sau đó bước tới trước, đứng nép vào trong góc, giả vờ là người vô hình.
Tính tình Thượng Lâm có chút trẻ con nhưng không hẳn xấu lắm, mối giao hảo giữa hắn và Cung Duật cũng kéo dài suốt những năm tháng thanh xuân kia mà. Chỉ tội hắn hơi bi lụy, dính vào chuyện tình cảm liền mụ mị đầu óc.
Đang suy nghĩ linh tinh, Tô Kỳ bỗng nghe hắn nói:
“Xin lỗi, trước đây tôi hiểu lầm cô.”
“Hả?”
“Tôi cho rằng cô tới đây gây rối, làm gián điệp cho Cung Duật.”
Biết ngay mà! Tô Kỳ liếc hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự buồn bực.
Giọng hắn ngày càng nhỏ vì xấu hổ:
“Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi thấy nên nói xin lỗi một tiếng. Ác cảm tôi dành cho Cung Duật không nên chuyển lên trên người cô.”
“Được rồi, tôi không phải kiểu người thù dai hay khó tính đâu. Tôi cũng có thể hiểu được một chút nỗi lòng của anh nữa, độc thân đến giờ này chắc là cô đơn lắm, anh có cần bạn gái không? Tôi giới thiệu cho.”
Miệng thì nói không sao nhưng Tô Kỳ thực ra vẫn châm chọc Thượng Lâm, mà hắn đương nhiên nghe hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói của cô, đây là đang chê hắn ế!
Thang máy ở phía trước chậm rãi mở ra, Thượng Lâm bước chậm để có thể đi song song với Tô Kỳ, sau đó mới cười nói:
“Nếu thật sự có quen ai đó thì giới thiệu cho tôi đi, tôi ế đến điên rồi đây.”
“Ừm thì… Mấy cô nhân viên trong công ty của anh nói là muốn kiếm bạn trai đó, chị gái trưởng phòng nhân sự cũng mới hai mươi chín và chưa yêu ai bao giờ nè. Anh thấy sao?” Tô Kỳ đột nhiên nhắc đến cấp dưới của Thượng Lâm.
Người đàn ông bên cạnh phất phất tay, có vẻ như đã suy nghĩ thấu đáo thật rồi, chỉ đáp:
“Tôi nói đùa thôi, chuyện tình cảm không phải thứ có thể cưỡng cầu. Coi như tôi xui xẻo vậy. Lần này tôi sẽ xem lại bản thân mình.”
Dứt lời thì đi thẳng về bãi đỗ xe, Tô Kỳ kinh ngạc không thôi, chuyện Thượng Lâm bất ngờ đổi tính đổi nết này khá là bất ngờ đó nha. Trước kia cứ nghĩ hắn ta là kiểu người bảo thủ và không chịu nghe ý kiến của người khác, ai biết bây giờ đã chấp nhận là do bản thân nên mới chẳng ai yêu.
Tô Kỳ ra ngoài cổng lớn, bên kia đường đậu một chiếc xe bốn chỗ màu đen quen thuộc, ba đến đón cô.
Người khác chê cười rằng cô đã từng này tuổi rồi còn để phụ huynh làm tài xế cho, họ đâu biết rằng đây là thói quen của ba cô, là niềm vui nho nhỏ của ông ấy sau những ngày bận rộn.
Về đến nhà, Tô Kỳ lập tức gọi điện thoại kể cho Cung Duật nghe về việc Thượng Lâm đã xin lỗi cô, biết được bạn tốt đã nghĩ thoáng hơn chắc chú vui lắm.
Tâm trạng của Cung Duật quả thật tốt hơn nhiều, anh hỏi lại:
“Em chắc chắn hắn nói sẽ kiểm điểm chứ?”
“Đúng vậy, chính miệng người ta nói với em là sẽ xem lại bản thân mà.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới truyền tới giọng cười của Cung Duật:
“Tô Kỳ, tôi bỗng phát hiện ra em là một nhân tài.”
Tính cách của Thượng Lâm trước giờ vẫn luôn có chút bốc đồng và nóng nảy, không chịu nhận sai, Cung Duật cố gắng hơn chục năm vẫn không thể khuyên ngăn, thậm chí còn chẳng thể trở về làm bạn như xưa. Vậy mà mới qua gần một tháng Tô Kỳ làm thực tập sinh ở KINN, cô đã triệt để hạ gục boss lớn ở nơi đó rồi.
“Sau này nếu gặp ai bảo thủ, tôi sẽ mời em đến “xử đẹp” người đó.”
“Em đâu có làm gì đâu chứ?”
Chọc tức người khác cũng là một loại tài năng hả? Tô Kỳ nghĩ đến đây co rút khóe miệng, không chấp nhận được:
“Em không phải kiểu người ức hiếp kẻ yếu như vậy đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]