Nói sang mồm thì là vậy, nói thẳng ra, ông định để Cung Duật gánh hộ áp lực của con gái ông. Thấy Cung Duật không hiểu, ông thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng:
“Cậu xuất sắc như thế, chắc chắn có thể gồng gánh được cả Tô thị nữa. Sau này tôi không còn, cậu phải chăm sóc cho Tô Kỳ.”
Cung Duật hơi khựng lại, nhìn nụ cười hiền từ trên khuôn mặt của Tô Hoằng mà nhói lòng. Biết rõ sinh lão bệnh tử là tự nhiên, là quy luật, nhưng nghĩ đến việc một ngày nào đó ông ấy phải rời xa Tô Kỳ, bỏ lại cô một mình, anh cảm thấy xót xa.
“Cậu hứa với tôi được không?” Tô Hoằng nhìn vào mắt Cung Duật: “Hứa với tôi hãy đối xử thật tốt với con bé.”
Đây không phải lần đầu tiên Tô Hoằng dặn dò như vậy, cả đời này ông cũng chỉ có một mong muốn đó, để con gái trưởng thành trong vui vẻ, mạnh khỏe, không thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Chẳng qua ông vất vả khổ sở nhiều như thế vẫn chẳng thể cho con tình thương trọn vẹn, bởi vợ ông đã mất quá sớm.
Không khí trong phòng thoáng trùng xuống, đồng hồ quả lắc trên tường tích tắc kêu theo từng giây.
Cung Duật siết chặt hai tay vào nhau, gật đầu nói:
“Nếu ngày đó đến, con sẽ thay ba yêu thương cô ấy.”
Lời hứa của Cung Duật đã giúp Tô Hoằng không còn vướng bận gì nhiều nữa, ông nhịp nhịp chân, gật gù:
“Vậy được rồi, lát nữa cậu đi cùng tôi tới công ty đi, dự án sắp tới giao hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476954/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.