Tô Kỳ vòng tay ôm eo của Cung Duật, không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy anh như vậy.
Cung Duật xoa xoa tóc cô, lén lút thở ra một hơi dài. Thật nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng đã có một tấm vé vững chắc để tiến vào Tô gia rồi!
Tô Kỳ kích động cả một buổi sáng, lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào ngón áp út. Ngoài viên kim cương dùng để nối hai đầu chiếc nhẫn thì viền của chiếc nhẫn này cũng đính một chút kim cương nhỏ hơn làm nó trở nên lấp lánh.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trong, hắt lên một góc bàn, Tô Kỳ xòe tay ra rồi đặt dưới nắng ngắm mà không thấy chán.
Cung Duật phải hối thúc:
“Em ăn nhanh chút, tôi còn đưa em về.”
“A? Vâng.”
Tô Hoằng muốn bàn chút chuyện với Cung Duật nên bảo anh ghé qua một chút, sẵn tiện đưa con gái rượu về cho ông gặp. Tần suất Cung Duật “cướp” Tô Kỳ ngày càng cao hơn, Tô Hoằng cảm thấy rất bất bình!
Ban đầu Cung Duật còn cho rằng ông ấy định nói về chuyện đầu tư xây dựng trường học, ai ngờ khi đến nơi, Tô Hoằng lại cười hỏi:
“Cậu rất giỏi đúng không?”
Cung Duật không hiểu câu này có ý gì, lắc đầu nói:
“Con còn nhiều thiếu sót lắm.”
“Khiêm tốn làm gì, không cần khiêm tốn với tôi.”
Tô Hoằng ngồi đối diện cười càng tươi hơn, hai tách trà trên bàn bốc khói nghi ngút, Tô Kỳ ở trong phòng đang vui vẻ gọi điện thoại cho bạn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476953/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.