Tô Kỳ vòng tay ôm eo của Cung Duật, không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy anh như vậy.
Cung Duật xoa xoa tóc cô, lén lút thở ra một hơi dài. Thật nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng đã có một tấm vé vững chắc để tiến vào Tô gia rồi!
Tô Kỳ kích động cả một buổi sáng, lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào ngón áp út. Ngoài viên kim cương dùng để nối hai đầu chiếc nhẫn thì viền của chiếc nhẫn này cũng đính một chút kim cương nhỏ hơn làm nó trở nên lấp lánh.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào trong, hắt lên một góc bàn, Tô Kỳ xòe tay ra rồi đặt dưới nắng ngắm mà không thấy chán.
Cung Duật phải hối thúc:
“Em ăn nhanh chút, tôi còn đưa em về.”
“A? Vâng.”
Tô Hoằng muốn bàn chút chuyện với Cung Duật nên bảo anh ghé qua một chút, sẵn tiện đưa con gái rượu về cho ông gặp. Tần suất Cung Duật “cướp” Tô Kỳ ngày càng cao hơn, Tô Hoằng cảm thấy rất bất bình!
Ban đầu Cung Duật còn cho rằng ông ấy định nói về chuyện đầu tư xây dựng trường học, ai ngờ khi đến nơi, Tô Hoằng lại cười hỏi:
“Cậu rất giỏi đúng không?”
Cung Duật không hiểu câu này có ý gì, lắc đầu nói:
“Con còn nhiều thiếu sót lắm.”
“Khiêm tốn làm gì, không cần khiêm tốn với tôi.”
Tô Hoằng ngồi đối diện cười càng tươi hơn, hai tách trà trên bàn bốc khói nghi ngút, Tô Kỳ ở trong phòng đang vui vẻ gọi điện thoại cho bạn mình khoe chuyện chiếc nhẫn, không quan tâm hai người đàn ông dưới phòng khách nói gì.
Bởi vì công việc bận rộn nên Tô Hoằng không có nhiều thời gian dành cho con gái, ông cảm thấy nếu san sẻ áp lực với người khác, cụ thể là Cung Duật, thì cái lưng đau nhức vì phải ngồi quá nhiều của ông sẽ được nghỉ ngơi!
Ông vô cùng vui vẻ mà nói:
“Sau này tôi sẽ đưa Tô thị cho cậu và con gái tôi. Xét thấy biểu hiện của cậu bây giờ rất khá, tôi muốn…”
“Không cần đâu! Ba, tiền của Tô thị con sẽ không động tới!” Cung Duật bỗng cắt ngang.
Anh có dự cảm bất ổn, tuyệt đối không thể sập bẫy được!
Người ta nói gừng càng già càng cay, Tô Hoằng sống chừng ấy năm đương nhiên sẽ có cách cho Cung Duật bó tay chịu trói! Ông xị mặt, nhíu mày hỏi:
“Cậu không muốn lấy con gái tôi à? Hóa ra là thế!”
“Không phải vậy, con đương nhiên muốn cưới Tô Kỳ! Nhưng mà tài sản của ba thì ba cứ giữ là được. Cơ ngơi sự nghiệp bao nhiêu năm sao có thể đưa hết cho con?”
Cung Duật rốt cuộc hiểu rồi, Tô Hoằng muốn đùn đẩy công việc sang cho anh. Bình thường anh cũng chẳng rảnh rỗi mấy, gánh cả công ty của gia đình đã mệt đến nỗi sắp trẹo xương vai, bây giờ mà thêm vào Tô thị thì xong đời, anh không muốn chết trẻ đâu!
Vì để con rể nghe lời mình, Tô Hoằng không ngại đánh tráo khái niệm:
“Tôi đưa Tô thị cho cậu cũng giống như việc gả Tô Kỳ cho cậu vậy đó, cậu không nhận Tô thị thì khác gì từ chối con gái tôi?”
Cung Duật: “...”
“Yên tâm đi, tôi chỉ chia cho cậu chút việc thôi, cổ phần của công ty sau này đợi hai đứa kết hôn rồi thì tôi chuyển nhượng cho.”
Cung Duật không hề muốn nhận món quà này, cơ mà anh lại chẳng dám nói thêm câu nào nữa, sợ chọc giận ba vợ tương lai.
Còn chưa thỏa mãn, Tô Hoằng lại bổ sung:
“Thành ý của tôi đấy, cậu thích không?”
Cung Duật nghiến răng nghiến lợi nói: “Thích.”
Vô cùng thích!
Anh ở nơi này khóc không ra nước mắt vì được tặng “quà”, nếu để Hạ Long Phi biết chắc sẽ tức hộc máu mà đi xuống suối vàng.
Người khác điên cuồng tìm cách chen chân vào gia Tô gia làm rể để hưởng ké một chút cũng chẳng xong, anh đây thì từ chối không được.
Sức khỏe của Tô Hoằng từ sau vụ tai nạn cũng hơi yếu đi nhiều, ông không dám để cho con gái biết. Mỗi khi rảnh rỗi con bé lại mua đồ bổ rồi vào đấm lưng bóp vai cho ông, sợ ông mệt mà cố gắng học tập, những nỗ lực bé nhỏ đó con gái không nói nhưng ông đều biết cả.
Thay vì để cục cưng bảo bối ngốc nghếch kia thừa kế Tô thị rồi vùi mình vào công việc mà không có thời gian nghỉ ngơi, vui vẻ, ông tình nguyện đặt cược vào Cung Duật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]