Tô Kỳ ôm chặt cổ anh, sau đó nhanh chóng trèo xuống rồi trốn sang một bên, giả vờ như không biết gì hết. Lúc Cung Duật nhìn về phía cô thì ánh mắt cô như đang muốn nói “tất cả là tại chú” vậy.
Anh ho khan hai tiếng rồi quay lại nói chuyện với Tô Hoằng, đánh trống lảng:
“Ba cảm thấy dự án sắp tới thế nào?”
“Dự án gì?” Tô Hoằng trợn mắt: “Tôi không biết, cậu muốn làm gì thì làm đừng kéo tôi theo.”
“Ba! Ba nói là sẽ cùng nhau đầu tư mà!”
Vừa mới nói chuyện vui vẻ được mấy hôm thì lại bị ông bắt bẻ, cà khịa rồi, cứ thế này Cung Duật cảm thấy anh sẽ đau tim mà ngất. Mặc dù gia đình anh cũng có tiền nhưng không thể nào một thân một mình chống đỡ toàn bộ, số vốn cần để xây dựng trường học là rất lớn.
Tô Kỳ tò mò nhìn bọn họ, chẳng biết lúc cô ngủ say như chết thì họ bàn tới chuyện gì rồi.
Người đàn ông trung niên nằm trên giường hơi hé mắt ra, liếc về phía Cung Duật. Thấy biểu cảm bất lực của anh, ông cười trêu:
“Tôi nghe nói cậu quen biết rộng rãi, sao không thử tìm người khác?”
Cung Duật hắng giọng:
“Người một nhà vẫn dễ nói chuyện hơn.”
“Thế thì lợi nhuận trong tương lai, tôi tám cậu hai.”
Trên trán Cung Duật đổ mồ hôi, anh nói:
“Nếu không thì con bốn, ba sáu?”
Vừa mới nói ra đã nghe thấy tiếng thở dài, Tô Hoằng lắc đầu cảm thán:
“Tôi sống mấy chục năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476942/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.