“Ừ.”
Hai cô gái đi ra sân sau của bệnh viện, tìm một ghế đá ngồi xuống. Nơi này tương đối an tĩnh, cây xanh che bóng râm, gió thổi vi vu rất dễ chịu, thỉnh thoảng sẽ thấy một vài bệnh nhân đi dạo qua chỗ họ ngồi.
Tố Trân siết chặt hai tay vào nhau, bất lực nói:
“Tớ có nên cho anh ấy biết không?”
“Theo tớ là có. Dẫu gì đây cũng là con của hai người, cậu nên cho Thái Vũ biết để cùng đưa ra phương án phù hợp. Anh ấy có quyền được biết.”
“Tớ sợ…”
Không chỉ một lần Tố Trân cố gắng an ủi bản thân rằng Vương Thái Vũ là một chàng trai tốt! Vậy nhưng lời hắn nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, nói rằng cần phải lo cho sự nghiệp, bây giờ có con chỉ làm vướng bận.
Sau khi tâm sự với Tô Kỳ thêm một lát, cuối cùng Tố Trân cũng có thể trút hết được nỗi lòng:
“Thái Vũ cái gì cũng tốt, chỉ có điều không thích có con sớm.”
Theo như Tô Kỳ được biết thì người đàn ông kia làm việc rất chăm chỉ, tận tụy, thật thà và thẳng tính, không giống kiểu người vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc cả vợ con tương lai chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Kỳ vẫn khuyên Tố Trân nên nói thật, bởi vì kỳ thực cô nàng cũng chẳng còn cách nào. Tố Trân hai mắt hơi đỏ lên, đã sắp khóc đến nơi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại mà gọi điện thoại cho Vương Thái Vũ.
Cô nàng ấp úng rất lâu mới nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476941/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.