Từ lúc bị Tô Hoằng phát hiện anh lén lút hẹn hò với Tô Kỳ đến giờ, lúc nào anh cũng cảm thấy thua thiệt, dưới cơ ông. Mặc dù trước kia rõ ràng không như thế. Giờ ông chỉ cần ho một tiếng anh cũng thấp thỏm sợ mình làm gì sai.
Tô Kỳ thấy dáng vẻ khép nép câu nệ của Cung Duật thì phì cười không thèm kiêng nể gì, chọc cho hai tai Cung Duật hơi đỏ lên. Đều tại trái tim gây họa, nếu nó chịu ngoan ngoãn và đừng có đập như điên khi anh đứng trước mặt Tô Kỳ thì giờ đâu có mất mặt thế này.
Vì bà xã tương lai, vì hạnh phúc mai sau của mình, Cung Duật chỉ đành nhịn. Ba vợ thích là được rồi, mỗi ngày anh nịnh nọt ông ấy một chút cho vui cửa vui nhà.
Ba người vừa ăn sáng vừa nói chuyện vui vẻ, sau đó Tô Kỳ phát hiện Cung Duật không hề rời khỏi phòng bệnh mà cứ quanh quẩn bên cạnh ba cô, thỉnh thoảng hai người nói gì đó, cười với nhau, ánh mắt hết sức hiền hòa nhìn về phía cô.
Cả người Tô Kỳ không được thoải mái. Họ nói cái gì vậy chứ?
Cung Duật hỏi: “Ba, lúc bé Tô Kỳ có tật xấu nào hay không?”
Tô Hoằng: “Có, nhiều lắm. Đỉnh điểm là lúc bốn tuổi, con bé rất nghịch, nếu không mua kẹo cho con bé thì nó sẽ khóc lóc ầm ĩ. Sau này cậu mà có con gái sẽ hiểu.”
“Con gái cũng tốt.” Cung Duật ngồi vắt chéo chân, đêm qua đã tăng ca đủ rồi nên hôm nay vừa hưởng thụ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476940/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.