Tô Hoằng phải tin tưởng Cung Duật thế nào mới phó thác cô con gái cưng mà mình yêu thương nhất cho anh đây? Cung Duật im lặng một lúc rồi đáp:
“Ba sẽ khỏe mạnh đến ngày con cháu đầy đàn, vì vậy đừng nói mấy lời xui rủi.”
“Xì, thằng nhóc dẻo miệng.” Tô Hoằng trợn mắt: “Nhưng tôi nói thật, nếu mai này tôi không còn nữa, mong cậu đối tốt với con gái tôi.”
“Ba yên tâm.”
Lần này, Cung Duật lập tức đồng ý với ông không hề do dự. Hai người đàn ông nhìn thoáng qua nhau rồi đồng thời nhìn về phía Tô Kỳ mà mỉm cười. Cô chính là công chúa nhỏ của cả hai người bọn họ!
…
Trong phòng có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, Tô Kỳ ban đầu không thích ứng lắm nhưng dần cũng quen. Bởi vì quá mệt mỏi mà cô ngủ quên mất, chờ tỉnh dậy, cô nhìn thấy ba mình và Cung Duật đang… cùng nhau xem phim?
Cung Duật ngồi cầm một cái ipad màn hình lớn, mặt mày nghiêm trang bình phẩm:
“Kẻ phía sau chắc chắn là tên áo đen xuất hiện ở đầu phim.”
“Tôi cảm thấy cậu đoán sai rồi, bình thường kẻ nào trông hiền lành vô hại nhất sẽ là tên chủ mưu.” Tinh thần của Tô Hoằng có vẻ đã hồi phục được chút chút.
Tô Kỳ dụi mắt nhìn họ rồi hỏi:
“Ba, chú Cung tới khi nào vậy ạ?”
Tô Hoằng nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu lên, hỏi:
“Con có đói không?”
“Dạ? Có một chút…”
Cung Duật ở bên cạnh lập tức đứng dậy rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476939/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.