Qua hơn mười phút sau, khi Tô Kỳ cảm giác hai mắt đã sưng vù đau rát, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Bác sĩ vừa xuất hiện thì Tô Kỳ lập tức đứng bật dậy rồi xông tới, cô im lặng nhìn ông ấy nhưng ánh mắt mở to đầy hoảng loạn kia đã thay cho lời muốn nói. Không để cô chờ lâu, bác sĩ nói:
“Cô là người nhà của ông Tô? Ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng cần phải chuyển về phòng hồi sức nằm thêm một thời gian. Phần đầu ông ấy bị va đập khá mạnh, nhiều chỗ chấn thương cũng hơi nặng, có điều không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Kỳ cảm giác chân mình như nhũn ra, cô bám lấy tay của Cung Duật để đứng thẳng người hơn, cúi đầu nói cảm ơn với bác sĩ. Không sao rồi, ba không sao rồi! Nếu thật sự có điều chẳng may xảy ra với ba, cô nhất định sẽ không chịu nổi.
Bàn tay đặt bên vai Tô Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ, Cung Duật nói:
“Em bình tĩnh lại rồi chứ?”
Cô gái nhỏ gật gật đầu, đưa tay lên lau nước mắt.
Tô Hoằng được chuyển về phòng riêng, Tô Kỳ ở lại xem chừng ông còn Cung Duật ra ngoài mua ít đồ cho họ.
Người đàn ông trung niên nằm trên giường hé mắt nhìn con gái, thấy cô khóc đến nỗi mắt sưng húp, ông miễn cưỡng mở miệng:
“Khóc cái gì? Ba phúc lớn mạng lớn mà… Khụ…”
Vết thương ở bụng nhói lên làm ông đau đớn, chân mày lập tức nhíu lại. Tô Kỳ nhổm người dậy, xót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476938/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.