Không giống gia đình Cung Duật, ít nhất cha mẹ anh vẫn nương tựa vào nhau được, còn Tô gia chỉ có mình cô. Bình thường Tô Kỳ không nghĩ nhiều lắm, cô cho rằng lấy chồng gần thì đi qua đi lại chẳng tốn mấy phút, rồi đột nhiên nhận ra cô đâu thể ở bên cạnh cha già mãi được. Sau này sinh con nhỏ, cô cũng sẽ bận rộn…
Suy nghĩ linh tinh một lúc lâu, Tô Kỳ mới phát hiện đã trễ mười lăm phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng của ba đâu. Bình thường có bận ông sẽ nhắn trước với cô, hôm nay sao vậy nhỉ?
Cô cầm điện thoại lên, tay mới gõ được số điện thoại của ba thì bỗng có số lạ gọi đến.
“A lô?”
“A lô, xin hỏi đây có phải số điện thoại của cô Tô Kỳ không ạ?”
“Vâng, là tôi.”
“Chúng tôi là người của bệnh viện trung ương, ông Tô gặp tai nạn trên đường cao tốc, tôi thay mặt ông ấy gọi điện thoại cho người nhà, mong cô...”
Những lời sau đó Tô Kỳ hoàn toàn không nghe được nữa, trong tâm trí của cô chỉ có ba chữ “gặp tai nạn” đang quanh quẩn, như một đòn chí mạng đánh vào ngực cô. Cô cứng đờ ra mấy giây sau đó hoảng loạn xông về phía đường lớn, vẫy tay đón taxi. Lồng ngực phập phồng dữ dội, Tô Kỳ òa khóc không kìm được, cố gắng liên lạc cho Cung Duật. Anh vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng cô nức nở:
“Chú ơi, ba em gặp tai nạn rồi, chú đến bệnh viện với em được không? Chú ơi… Em phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476937/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.