Nói thật, Tô Kỳ cảm thấy ấm ức. Cô ấm ức vì những người kia đều cho rằng cô không xứng với anh, họ làm ra cuộc bình chọn như thế giống như vả thẳng vào mặt cô vậy. Việc này khác gì sỉ nhục, hạ thấp sự tự tin của cô chứ?
Chính bản thân cô cũng cảm thấy mình còn thiếu sót, không bằng được Lưu Ly - một người phụ nữ đã trưởng thành, có sự nghiệp riêng trong tay.
Hai mắt Tô Kỳ đỏ lên, dần dần mất khống chế. Cung Duật lái xe đưa cô đến một vườn hoa cải bạt ngàn rồi dừng lại, lúc quay đầu mới thấy trên mặt Tô Kỳ toàn là nước mắt. Cô khóc từ bao giờ chính cô cũng không rõ.
Cung Duật lập tức bối rối đưa tay cởi dây an toàn rồi nghiêng qua ôm lấy cô, để đầu cô tựa vào vai mình, nhẹ giọng dỗ dành:
“Không khóc không khóc, xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ kể cho em nghe mọi thứ.”
“Chú… Chú không thấy họ nói, chúng ta không hợp sao?” Tô Kỳ nức nở ôm chặt lấy anh, như một đứa trẻ bị ức hiếp mà òa khóc.
Mặt ngoài nói không quan tâm, trong lòng lại thấy thật bất công. Cô có thể không phải tốt nhất, không phải tuyệt nhất nhưng Cung Duật đã lựa chọn cô, vậy họ có quyền gì xen vào chứ?
“Tôi không quan tâm họ nói gì, em vừa xinh xắn đáng yêu vừa biết làm nũng, tôi thích kiểu làm nũng của em, thích cách em dựa dẫm vào tôi thì sao? Phụ nữ có quyền nhõng nhẽo với người đàn ông của họ, người khác làm gì có tư cách phán xét em!”
Cung Duật cứ ngỡ rằng Tô Kỳ giận là do anh đã giấu giếm nhiều gặp mặt Lưu Ly thôi, hóa ra cô còn để ý tới bài bình chọn kia như thế.
Anh tháo dây an toàn của Tô Kỳ rồi ngả lưng ghế của mình ra cho thoáng hơn, kế tiếp kéo cô sang ngồi trên đùi mình mà ôm. Tô Kỳ chỉ biết che mặt khóc nức nở, để mặc anh lôi kéo.
Cung Duật ôm gọn Tô Kỳ, một tay ôm cô một tay khác ấn nút điều khiển, đóng phần mui lên để không ai nhìn họ.
Cô gái nhỏ úp mặt vào ngực anh thút thít lẩm bẩm mãi về chuyện cái cuộc bình chọn nào đó làm Cung Duật thấy đau lòng.
Tô Kỳ ngồi nghiêng trên đùi anh, cứ lẳng lặng rơi nước mắt mãi.
“Em quan tâm làm gì bọn người kia?” Cung Duật vuốt tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Nếu có chuyện gì thì nói với tôi là được.”
Tuy rằng đã nỗ lực hết sức nhưng mất một lúc lâu anh mới có thể dỗ cho Tô Kỳ bình tĩnh lại được, Tô Kỳ khóc làm lớp trang điểm nhạt trên mặt lem luốc hết sạch, cô dùng tay lau nước mắt rồi phát hiện ra.
“Chết rồi, hu hu…”
Cô dùng cả hai tay che mặt không cho anh nhìn, miệng lẩm bẩm:
“Em khóc xấu lắm, không cho chú xem.”
“Có sao đâu.”
“Có sao!”
“Không sao mà, em lúc nào cũng xinh.”
Trong lòng anh, Tô Kỳ chưa bao giờ xấu xí cả, cho dù là khi đầu tóc cô rối tung, mặt mày phờ phạc hay sáng ra ngủ tay chân giơ thành hình dạng kỳ quặc đều đáng yêu.
Cuộc sống của anh cũng khá nhạt nhẽo, có một cô gái thỉnh thoảng dỗi anh để anh dỗ lại khiến nó có thêm chút màu sắc. Đương nhiên, thỉnh thoảng thôi, nếu mỗi ngày phải chạy theo an ủi cô một lần thì không có ai chịu nổi.
Thật may, Tô Kỳ không phải kiểu ương bướng bất chấp.
Mặc dù Cung Duật đã nói cô luôn xinh nhưng không tin được, Tô Kỳ huơ tay tìm túi xách của mình.
“Em phải lau mặt đã!”
Cung Duật rất muốn nói “lúc em ngủ há miệng tôi cũng nhìn thấy rồi” nhưng sợ chọc giận cô nên thôi, cứ để cô quay đầu sang chỗ khác dùng khăn giấy ướt lau vết mascara bị lem.
Làm xong hết thảy, Tô Kỳ mới quay sang chu môi với Cung Duật:
“Mất hết hình tượng của em rồi.”
Cung Duật đưa tay lau khóe mắt cho cô, nói:
“Hết giận rồi đúng không?”
“Chú phải hứa đã.”
“Hứa gì?” Cung Duật hỏi: “Hứa sẽ kể em nghe chuyện của tôi ấy à?”
Thấy cô gật gật đầu, anh bật cười sau đó nói:
“Được rồi, hứa với em. Tôi sẽ chú ý hơn. Còn em, đừng hở chút là tắt máy không thèm nghe điện thoại, có gì phải nói với tôi ngay, hiểu chứ?”
“Được.”
“Ngoan.” Cung Duật sờ sờ tóc cô: “Em muốn xuống đi dạo chụp ảnh không? Đang là mùa hoa cải.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]