Lúc này Tô Kỳ mới có tâm trí mà quan sát xem họ đang ở đâu, cô nghiêng đầu nhìn thì phát hiện ngay bên ngoài, ánh tà dương đỏ thẫm đang bao trùm những bông hoa vàng ruộm. Không ít các cô gái đều đang đứng bên cạnh vườn hoa tạo dáng, chụp ảnh.
Tô Kỳ động lòng, con gái mà, ai không thích mình có vài tấm ảnh đẹp để đăng lên đâu? Cô mở gương ra nhìn bản thân rồi hít hít mũi:
“Chú chờ em trang điểm lại đã!”
Cung Duật tiếp tục đưa khăn giấy cho cô, cưng chiều “ừm” một tiếng.
Lúc đó Tô Kỳ rất hăng hái mà dặm lại phấn, kế tiếp chạy ra tạo dáng, may mắn lúc này còn nắng, nếu không thì ảnh sẽ không đẹp được nữa. Cô hì hục nghĩ ra các kiểu đẹp nhất rồi chạy về phía Cung Duật nói:
“Thế nào? Ảnh có đẹp không ạ?”
Mới vừa rồi còn khóc oa oa buồn tủi mà hồi phục nhanh thật, Cung Duật thầm nghĩ sau đó đưa điện thoại cho cô.
Tô Kỳ mở ra xem thử, mặt dần dần đen lại. Cô quên mất người đàn ông này làm gì biết chụp ảnh chứ! Xấu, xấu quá, toàn là góc chết, chụp lúc cô nhắm mắt, chụp khiến chân cô giảm hai mươi xen-ti-mét, lúc tóc bay quật vào trong mặt…
Cô đánh vào ngực Cung Duật một cái rồi nói:
“Chẳng thà chú đừng bảo em xuống chụp ảnh còn hơn!”
“Tôi thấy đẹp mà.” Cung Duật tỉnh bơ đáp, đứng trước những tấm ảnh đầy nghệ thuật kia, anh khen: “Kỹ năng chụp ảnh của tôi tiến bộ nhiều rồi đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476929/chuong-52.html