Cuộc nói chuyện với Dương Gia Tịch đã khiến Tô Kỳ nhận ra mình và Cung Duật còn thiếu sót nhiều, cô không hiểu Cung Duật và anh cũng chưa thể cho cô cảm giác an toàn. Ban đầu cô cho rằng cách biệt tuổi tác chỉ là muỗi, chuyện bé tí không cần lo lắng, kết quả bây giờ thấy bất an.
Cô từ chối tiếp chuyện với Dương Gia Tịch rồi đi thẳng về phía bến xe, chạy thẳng lên đó. Đúng lúc ấy Cung Duật vừa mở cửa xe xuống nhìn thấy cảnh này, anh không nói gì mà lên xe đuổi theo.
Chiếc xe hôm nay Cung Duật đi là mui trần, đến đoạn dừng đèn đỏ, anh nhấn nút điều khiển, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Kỳ.
Cảm giác được ánh mắt của ai đó đang quan sát mình, Tô Kỳ khó hiểu nghiêng sang bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy phần mui xe chậm rãi nâng lên, tim Tô Kỳ đập nhanh hơn một nhịp rồi hai nhịp, cô giật mình khi phát hiện Cung Duật đang vẫy tay với mình.
Nói cái gì vậy? Đọc khẩu hình miệng không được, Tô Kỳ nghĩ là có chuyện quan trọng, chỉ có thể cầm điện thoại lên gọi cho Cung Duật.
Thời gian chuyển màu của đèn tín hiệu là một phút ba mươi giây, vẫn còn kịp. Cung Duật mừng rỡ rút điện thoại ra rồi nói:
“Tôi đến đón em.”
Người xung quanh cũng không nhịn được mà quan sát Cung Duật, một anh đẹp trai đi xe xịn nhìn về phía họ, họ tò mò là bình thường.
Tô Kỳ nhỏ giọng đáp:
“Tâm trạng em không tốt, em muốn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476927/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.