Cuộc nói chuyện với Dương Gia Tịch đã khiến Tô Kỳ nhận ra mình và Cung Duật còn thiếu sót nhiều, cô không hiểu Cung Duật và anh cũng chưa thể cho cô cảm giác an toàn. Ban đầu cô cho rằng cách biệt tuổi tác chỉ là muỗi, chuyện bé tí không cần lo lắng, kết quả bây giờ thấy bất an.
Cô từ chối tiếp chuyện với Dương Gia Tịch rồi đi thẳng về phía bến xe, chạy thẳng lên đó. Đúng lúc ấy Cung Duật vừa mở cửa xe xuống nhìn thấy cảnh này, anh không nói gì mà lên xe đuổi theo.
Chiếc xe hôm nay Cung Duật đi là mui trần, đến đoạn dừng đèn đỏ, anh nhấn nút điều khiển, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Kỳ.
Cảm giác được ánh mắt của ai đó đang quan sát mình, Tô Kỳ khó hiểu nghiêng sang bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy phần mui xe chậm rãi nâng lên, tim Tô Kỳ đập nhanh hơn một nhịp rồi hai nhịp, cô giật mình khi phát hiện Cung Duật đang vẫy tay với mình.
Nói cái gì vậy? Đọc khẩu hình miệng không được, Tô Kỳ nghĩ là có chuyện quan trọng, chỉ có thể cầm điện thoại lên gọi cho Cung Duật.
Thời gian chuyển màu của đèn tín hiệu là một phút ba mươi giây, vẫn còn kịp. Cung Duật mừng rỡ rút điện thoại ra rồi nói:
“Tôi đến đón em.”
Người xung quanh cũng không nhịn được mà quan sát Cung Duật, một anh đẹp trai đi xe xịn nhìn về phía họ, họ tò mò là bình thường.
Tô Kỳ nhỏ giọng đáp:
“Tâm trạng em không tốt, em muốn ngồi xe buýt về nhà.”
“Tô Kỳ, xin lỗi vì đã giấu em. Là do tôi lo sợ vớ vẩn, sợ em sẽ giận khi biết tôi ra ngoài gặp mặt Lưu Ly. Chúng ta chỉ mới hẹn hò bốn tháng, còn chưa đủ hiểu nhau, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm được không? Tôi thật lòng với em, không có chuyện bắt cá hai tay hay gì đó. Tôi cũng đã xử lý xong chuyện ở công ty rồi, người khác nói gì kệ họ, được không?”
Giọng anh chậm rãi vang lên bên tai Tô Kỳ, khi cô còn đang do dự, tài xế đã lái xe chạy về phía trước. Cung Duật nhìn thấy cô im lặng rời xa mình như vậy, tay siết chặt điện thoại rồi lái xe đuổi theo, mặt mày nghiêm trọng.
Anh cứ ngỡ rằng Tô Kỳ sẽ không tha thứ cho mình nữa, đâu ngờ lúc này điện thoại truyền tới giọng nói dịu dàng của cô:
“Chờ em ở bến xe phía trước.”
Cung Duật rốt cuộc cũng thấy được hy vọng, anh xoay vô lăng, vượt lên trước những người khác rồi tìm một chỗ đậu tạm vào. Lát sau, chiếc xe buýt mà Tô Kỳ ngồi dừng bên bến, cô chậm rãi bước xuống, đi về phía anh.
Mặc dù Tô Kỳ là kiểu người ương ngạnh bướng bỉnh, có thể không được lòng kẻ khác lắm nhưng gặp phải Cung Duật, cô lại không nỡ quá mức. Những lời anh nói có lý quá, không cãi lại được. Mối quan hệ của họ bắt đầu chưa lâu, cô không thể yêu cầu sự đồng điệu trăm phần trăm trong tâm hồn hai người.
Thấy bạn gái đi tới, Cung Duật chủ động xuống xe đón cô, dáng vẻ lúng túng muốn giải thích gì đó. Tô Kỳ cảm thấy ở nơi đông người không thích hợp nói chuyện nên hỏi:
“Chú đưa em đi hóng gió chút nhé?”
“Ừ, được.”
Cung Duật tiến tới đưa tay về phía Tô Kỳ, cô chần chờ một lát rồi vươn tay ra, mắt nhìn sang chỗ khác.
Người đàn ông dè dặt nắm tay cô, sợ cô hất ra nhưng may mà không sao. Anh đưa cô đến chỗ xe, cài dây an toàn rồi mới vòng qua bên kia. Vì Tô Kỳ không nói đi đâu hóng gió nên anh mở bản đồ lên chọn một địa điểm rồi chậm rãi lái xe về phía đó.
Tô Kỳ buộc lại mái tóc vừa bị gió thổi rối rồi nhìn sang bên phải, cả đoạn đường không nói lời nào. Cô đang nghĩ phải làm thế nào để giải quyết vấn đề giữa họ nhưng khó thật đó, cô vẫn rất bực mình mỗi khi nghĩ tới chuyện Cung Duật lén lút đi gặp người phụ nữ khác.
Thở dài một tiếng, Tô Kỳ lẩm bẩm hỏi:
“Chú có cảm thấy em vô lý, dễ giận không?”
“Em dỗi nhiều thật, nhưng không đến mức vô lý…”
Một phần lỗi nằm ở Cung Duật nên anh có thể hiểu vì sao bạn gái giận dỗi, nhìn sắc mặt của cô thì hẳn là còn nhiều điều muốn nói lắm? Vừa nghĩ vậy, cô liền nói:
“Sao Hạ Long Phi theo dõi chú mà chú cũng không kể em nghe?”
“Tôi cảm thấy chuyện này không có gì đặc biệt nên không nói.”
Đúng là mạch suy nghĩ của họ hơi khác biệt. Cung Duật cho rằng Hạ Long Phi gây sự với mình cũng không sao cả, không thèm quan tâm mấy, còn Tô Kỳ thì muốn biết nhiều hơn về anh.
Tô Kỳ quay đầu sang nhìn Cung Duật, phát hiện anh đang tập trung lái xe, gió thổi mái tóc anh bay bay trông thật tùy ý. Cô lại hỏi:
“Nếu em nói em thích nghe chú chia sẻ về cuộc sống của mình thì sau này chú có thể nói với em những chuyện như vậy không? Em bực lắm, tại sao chú phải giấu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]