Phòng làm việc đặt hai lọ sáp thơm mùi thảo mộc, nghe nói có tác dụng giúp người khác thư giãn và giữ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại vô dụng với Cung Duật. Anh vừa nhìn thấy Lý Tiêu Nguyên đưa một thanh niên trẻ tuổi bước vào thì đập tay xuống bàn một cái thật mạnh.
Rầm.
Lý Tiêu Nguyên bị dọa lui về sau một bước, gãi đầu nói:
“Sếp, đây là người sếp cần tìm.”
Thanh niên kia run lẩy bẩy không dám ngẩng đầu đối mặt với ông chủ của mình. Lúc được gọi tên thì hắn đã biết mình xong đời rồi, linh cảm mách bảo hắn chuyện tốt mà hắn làm đã bị phát hiện.
Mặt mày Cung Duật hầm hầm lửa giận, anh không nhịn được, vì cái tên khốn kiếp này mà bạn gái dỗi anh, cấm cửa, anh còn bị ba vợ tương lai đuổi đi!
“Ai cho cậu lá gan đó hả?”
Người nọ vẫn cúi đầu không dám nói chuyện, hai tay đan vào nhau thật chặt, dáng vẻ hối lỗi và đầy sợ hãi kia khiến Cung Duật càng bực mình thêm. Anh nói:
“Cậu cảm thấy việc so sánh bạn gái tôi với người khác rất vui phải không? Người yêu của tôi hay của cậu?”
“Dạ… Sếp, tôi…”
Cung Duật không thể chấp nhận kiểu nhân viên ngu ngốc tọc mạch vào cuộc sống của anh như vậy, anh hỏi thẳng:
“Tự thôi việc hay tôi đuổi?”
“Sếp, tôi xin lỗi mà, không có lần sau nữa đâu! Đừng đuổi tôi!” Thanh niên vội vàng cúi đầu xin xỏ, chẳng qua Cung Duật lắc đầu đã đánh tan hy vọng cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476925/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.