Người đàn ông trẻ hai tay bám lên lan can phòng của Tô Kỳ, bị Tô Hoằng kéo liền có cảm giác quần như sắp rơi ra. Mà hình như vừa rồi anh mới đá trúng ba vợ? Sắc mặt Cung Duật tối đen, anh vội vàng hô:
“Chờ một chút, buông tay đã! Đừng nắm quần của tôi!”
Đùi bị người ta bám chặt, Cung Duật không thể leo được nữa, chỉ đành buông tay ra. Kế tiếp anh cùng Tô Hoằng ngã nhào ra ngoài.
Việc mất mặt như vậy Cung Duật không định làm đâu, chẳng qua anh cảm giác không ổn nên mới nhất thời nảy ra ý nghĩ trèo lên lan can nhà họ!
Cung Duật nằm dài ra đất, bộ tây trang trên người xộc xà xộc xệch, Tô Hoằng thì đè trên bụng anh, hai tay vẫn còn ôm chặt đùi anh, miệng thì mắng:
“Ranh con!”
“Anh Tô, buông ra trước đã…” Cung Duật cố gắng ngồi dậy.
Bộp.
Tô Hoằng vung tay cho Cung Duật một cú vào vai, mặc dù giận nhưng vẫn có chừng mực mà không đánh vào mặt Cung Duật.
“Sao trước kia tôi không biết là cậu đáng ghét thế này hả?”
Hai người vội vàng tách ra rồi lồm cồm bò dậy, Tô Hoằng lại đưa chân sút vào mông Cung Duật một cái mà mắng:
“Cậu cút đi cho tôi!”
Bộ ria mép của ông giật giật, ánh đèn đường mờ mờ bên ngoài chiếu vào khuôn mặt đầy giận dữ ấy làm Cung Duật chột dạ.
Ông vừa xoa xoa gò má vừa rồi bị đau vừa mắng:
“Cậu trèo lên phòng con bé làm gì hả? Tôi báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476924/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.