Cung Duật chờ rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng lạch cạch, cửa mở ra, Tô Hoằng mặt mày nhăn nhó hỏi:
“Cậu điên à? Giờ này chạy tới nhấn chuông?”
Đầu tóc ông hơi rối, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu nâu nhạt hình gấu trắng, gu thẩm mỹ này chỉ có thể là của Tô Kỳ. Cung Duật hắng giọng nhìn sang chỗ khác rồi hỏi:
“Không biết Tô Kỳ đang làm gì? Con lên gặp cô ấy được không?“
Đến giờ này Tô Hoằng vẫn cảm thấy xưng hô của ông với Cung Duật cứ dị dị, cơ mà đâu còn cách nào khác. Ông hừm một tiếng rồi tiếp:
“Sao không gọi cho con bé?”
“Cô ấy không bắt máy…”
Tô Hoằng như bắt được tín hiệu mà liếc nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Cung Duật, ông nhếch lông mày, nghi ngờ hỏi:
“Cậu chọc giận con bé rồi đúng không?”
“Khụ, cái này chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… Ba, hạnh phúc tương lai của con và Tô Kỳ đều nhờ hết vào ba!”
Tô Hoằng không hề mềm lòng, đưa tay khép cửa lại. Cung Duật thấy thế hết hồn, vội đưa một chân tới, cứ nghĩ chen vào thì ông sẽ nhẹ tay, ai ngờ chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau vang lên.
“A, Tô Hoằng anh có thể nào độc ác hơn nữa không hả?”
Trong lúc tức giận, Cung Duật lại đổi xưng hô với Tô Hoằng. Anh đưa tay chặn cửa rồi nói:
“Tôi muốn gặp Tô Kỳ!”
“Nửa đêm gặp cái gì? Đi về! Hàng xóm nhìn thấy lại nói con gái tôi thế này thế nọ!”
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476923/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.