Ông im lặng nãy giờ cũng không chịu nổi nữa rồi, trực tiếp gọi bảo vệ lên lôi Hạ Long Phi và Dương Gia Tịch ra khỏi phòng làm việc. Hại ông suýt chút nữa đắc tội người khác, chưa bắt chúng bồi thường tổn thất tinh thần đã là ơn nghĩa lắm rồi đó.
Bảo vệ một tay kéo một người, ném cả hai đứa nhóc đang gây rối ra khỏi cửa rồi kéo áo lên để lộ cơ bắp cuồn cuộn, hầm hầm sát khí mà nói:
“Cút!”
Bị người khác khinh thường, sắc mặt của cả hai đều tái mét nhưng với sức lực và tài lực của họ thì chỉ có ngậm bồ hòn làm ngọt. Tiền trao cháo múc, người ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, họ không thể lật lọng được, cũng không dám.
Dương Gia Tịch thấy Hạ Long Phi xoay người muốn đi thì vội vàng đuổi theo hô:
“Hạ Long Phi! Cậu mới đúng là tên lừa đảo, nói dối, trả tiền cho tôi!”
“Câm miệng!” Thanh niên đi ở phía trước quay phắt lại quát. “Lúc đó tôi đã nói rõ nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng chịu, cô đồng ý rồi, hiện tại có chút tiền đó cũng muốn đòi tôi à?”
“Chút tiền? Được, nếu cậu xem đó chỉ là mấy đồng bạc lẻ thì bố thí cho tôi đi, cậu không cần nhưng tôi cần!”
Dương Gia Tịch ban đầu cũng đã gom sạch tiền tiêu vặt cả tháng và tiền mua sách mới để đi thuê người gây sự với Tô Kỳ, về sau vì tham gia vào âm mưu của tên này, cô phải bán cả chiếc máy mp3 yêu thích của mình! Thật sự không chấp nhận được tất cả những gì cô làm đều thất bại thảm hại và còn khiến bản thân khó chịu, mất mặt.
Hai người ở trên đường lớn không ngừng giằng co, lát sau, Hạ Long Phi tức giận không kìm được khi Dương Gia Tịch cứ kéo áo mình liền đưa tay đẩy mạnh.
Rầm.
Dương Gia Tịch ngã sõng soài ra đất, khuôn mặt vốn chỉ vừa tiêu sưng chưa được bao lâu đập thẳng vào cột giao thông, trán lập tức sưng vù lên.
“Á! Đau quá, tên khốn kiếp! Aaaaa!”
Nằm dưới đất, cô gái đưa tay sờ lên trán mình, tay run lẩy bẩy chỉ vào Hạ Long Phi ở phía xa:
“Đứng lại đó, tên chó chết cậu dám đẩy tôi? Tôi không tha cho cậu đâu!”
Cơn tức giận làm đầu óc Dương Gia Tịch quay cuồng, muốn đứng lên cũng không được. Người qua đường thấy cô tội nghiệp nên tiến tới đỡ cô dậy, còn cho cô khăn ướt để lau mặt.
Khi mở gương cầm tay ra xem, Dương Gia Tịch thật sự muốn chết quách đi cho xong. Giữa trán nhô lên một cục u như là cá la hán, cái này có đội mũ bịt khẩu trang cũng không che nổi! Tại sao trước kia cô lại thích Hạ Long Phi chứ? Là bị ma sai quỷ khiến hay sao?
…
Trong một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng, Lưu Ly ngồi vắt chân nhìn vào tệp hồ sơ trên bàn, nhàn nhạt nói với người đối diện:
“Chuyện cô và Cung Duật có thù với nhau thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải giúp cô?”
Người phụ nữ bên kia mặc váy dài màu trắng, dáng người cao gầy, là kiểu tiểu thư thanh nhã đoan trang. Cô ta mỉm cười rồi lắc đầu nói:
“Tôi không có thù với Cung Duật, tôi chỉ muốn anh ấy rời xa con nhóc kia mà thôi. Đặt một con bé lúc nào cũng chỉ biết nũng nịu dựa dẫm vào người khác bên cạnh người đàn ông xuất sắc như vậy thật là…”
“Làm sao?” Lưu Ly buồn cười: “Cô muốn phá hạng mục sắp tới của Cung thị mà lại nói là không có thù với Cung Duật ư? Lại còn kéo tôi lên thuyền. Xin lỗi, tôi thích Cung Duật thật, nhưng tôi là phụ nữ có não.”
Đối phương nhăn mày hỏi:
“Ý cô là tôi không có não?”
“Tùy cô nghĩ sao cũng được. Nói thế nào nhỉ? Có đôi khi đàn ông lại thích kiểu người nhỏ bé đáng yêu biết làm nũng như Tô Kỳ chứ không muốn yêu một cô gái thủ đoạn.”
“Cô…”
“Tôi về đây, đừng liên lạc cho tôi nữa.”
Lần này thì Lưu Ly nói rõ ràng hơn, đặt ly rượu vang xuống rồi rời ung dung rời khỏi đó.
Số người muốn gây sự với Cung Duật nhiều thật, thỉnh thoảng lại nhảy ra một kẻ tự tìm đường chết. Định chia rẽ mối quan hệ của Lưu gia với Cung gia bằng cách này vừa đê tiện vừa ngu ngốc. Nếu Lưu Ly đồng ý với cô ta, vậy sau này để Cung Duật biết thì người lỗ vốn là Lưu Ly!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]