Anh xoay cổ tay hai cái khởi động rồi dùng lực chém xuống, dao phay to cắm phập vào ngay giữa cơ thể của con gà, âm thanh kia dứt khoát biết bao nhiêu, đến nỗi Tô Hoằng ở bên cạnh phải giật mình:
“Chuyện gì đây? Cậu biết chặt gà?”
Ông Cung đứng kế bên nhặt rau, động tác thuần thục, miệng thì xì một tiếng khinh thường:
“Cái này có gì mà không biết? Lúc tôi còn bằng tuổi của nó thì đã là cao thủ dùng dao rồi!”
Không khí giữa họ có gì đó kỳ quặc khó nói, mặc dù đây là nhà của Tô Hoằng nhưng giây phút hai cha con nhà họ vào bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì ông như biến thành người ngoài vậy. Mấy chục năm một thân một mình, mang danh gà trống nuôi con mà ông còn không thể làm được như thế.
Nhìn Cung Duật cầm dao chặt bụp bụp, từng nhát mạnh mẽ chuẩn xác chia con gà thành những phần gọn gàng mà muốn hoa cả mắt.
“Mấy bộ phận như đùi, cánh rất dễ làm, đều có khớp cả, ba xem này.” Cung Duật vừa nói vừa làm mẫu cho Tô Hoằng, miệng gọi ba vô cùng tự nhiên.
Mà lúc này chìm đắm trong sự bất ngờ, Tô Hoằng không để ý, chỉ lo quan sát học hỏi.
Không ngờ tới Cung Duật còn có một mặt như vậy, bình thường luôn là tây trang chỉnh tề, ăn mặc lịch lãm ra ngoài, dáng vẻ kia đâu giống người biết nấu ăn chứ?
Nói về gia đình Cung Duật, việc đàn ông chăm sóc phụ nữ gần như là truyền thống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476914/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.