Vốn dĩ nghĩ Tô Kỳ bằng lòng, ai biết cô từ chối việc ký giấy! Trong một thoáng, Cung Duật cảm thấy hơi tủi thân.
“Khụ khụ…” Tô Hoằng ho khan: “Con gái, con xem lại cách dùng từ đi.”
Tô Kỳ thấy cả bốn người đều trợn mắt lên thì vội xua xua tay:
“Á, ý con là từ giờ đến lúc con tốt nghiệp còn đến hơn hai năm, ngộ nhỡ trong thời gian đó con và chú Cung xích mích, không yêu nữa thì sao?”
Nghe lời này thì có vẻ Tô Kỳ lo xa và có chút quá đáng, nhưng bất kỳ một người con gái nào cũng sẽ mang trong mình nỗi bất an. Hiện tại mới yêu đương bốn tháng, cô còn chưa hiểu hết về Cung Duật, anh cũng vậy. Thì mai sau chắc gì vẫn luôn suôn sẻ chứ?
Mọi người đều im lặng suy ngẫm, sau đó nhận ra người sống thực tế nhất, có suy nghĩ chín chắn nhất lại là Tô Kỳ.
Ông bà Cung vội muốn có cháu nên chưa nghĩ đến chuyện mà Tô Kỳ nói, giờ mới thấy đúng thật họ quá hấp tấp.
Tô Hoằng cũng vì sợ con gái chịu thiệt nên nghĩ tới ý tưởng kết hôn sớm mà quên mất yêu đương là một chuyện, cưới nhau về lại là chuyện khác nữa.
Tô Kỳ sợ mọi người hiểu sai nên nói thêm:
“Con nghĩ mọi người có phần vội vàng quá, con và chú Cung cần thêm thời gian tìm hiểu nhau kỹ hơn ạ.”
“Bao lâu?” Cung Duật gật đầu, cũng biết lời Tô Kỳ không hề sai. “Em nghĩ chúng ta nên yêu bao lâu thì có thể?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476913/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.