Thực sự sốc khi biết một người chẳng bao giờ có tương tác qua lại gì với Tô Kỳ mà đi bỏ tiền ra làm việc khốn nạn như vậy. Tô Kỳ hừm một tiếng đặt điện thoại xuống, chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ ác giả ác báo.
Dẫu hôm nay cô may mắn nên thoát được một kiếp, còn chưa trầy xước một đầu ngón tay nhưng chuyện này vẫn phải tính lên đầu Dương Gia Tịch. Có gan hại người thì nên có gan chịu trận chứ nhỉ?
Tô Kỳ đứng lên đi sang tìm Cung Duật, đúng lúc anh đang sắp xếp lại giá sách trong phòng. Thấy cô thò đầu vào từ cửa, anh hỏi:
“Sao vậy?”
“Em xem chú đang làm gì.”
Bình thường Tô Kỳ rất dính người, chốc chốc là xuất hiện bên cạnh Cung Duật. Bởi vì anh sợ lúc mình làm việc phát ra âm thanh gõ phím hay quẹt bút làm phiền đến bạn gái nên vẫn luôn ở riêng, đến khi nào xong hoặc mệt quá có thể qua ôm cô nghỉ ngơi.
Tô Kỳ đi đến gần, chui vào khoảng trống giữa Cung Duật và giá sách, ngửa mặt nhìn góc cằm của Cung Duật, hai tay cũng ôm chặt lấy eo anh.
“Chú ơi.”
“Tôi đây.”
“Chú à.” Tô Kỳ cọ cọ mặt vào áo thun trên người anh.
“Ừm, tôi nghe.”
“Em yêu chú lắm.”
Cô gái trong lòng mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng thuần khiết, tóc dài xõa tung ra trên đôi vai tinh tế, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn chạy tới làm nũng bên cạnh anh như vậy, anh không chịu nổi rung cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476904/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.