Tô Kỳ nhảy chân sáo về phía anh rồi mở cửa ngồi vào, mới đặt mông xuống đã nghe anh hỏi:
“Em trả họ gấp năm lần sao?”
“Đúng vậy.” Tô Kỳ nghiêng đầu nhìn anh. “Không được ạ?”
“Không phải, chỉ là lần sau thì đừng giao dịch với loại người đó.”
Xuất phát từ lo lắng, Cung Duật phải dạy dỗ cô gái nhỏ này một chút.
“Loại người như họ không đáng tin.”
“Em biết mà.”
Tô Kỳ ngửa ra sau tựa đầu vào ghế, khóe môi nhếch nở nụ cười gian xảo:
“Nhưng chú không cảm thấy sẽ rất thú vị ư? Khi mà người phía sau bị chính mấy kẻ mình thuê đánh cho một trận?”
Nói thật, Cung Duật không hề nghĩ tới cô sẽ làm vậy để chơi khăm kẻ chủ mưu. Sau việc này, sớm muộn gì người hại Tô Kỳ cũng lộ mặt, đến lúc đó là thời gian cho anh xử lý. Còn bây giờ thì để Tô Kỳ vui vẻ trước một chút.
Đối với những gia đình thượng lưu ở thành phố này thì năm, mười hay thậm chí mấy chục triệu cũng không đáng bao nhiêu, chỉ bằng một cái quần, cái áo hay phụ kiện trên người họ.
Mặc dù hiện tại Tô Kỳ chỉ là sinh viên nhưng cô cũng đang có riêng một công ty nhỏ, ba cô mở riêng cho cô kinh doanh thời trang. Về cơ bản cô chẳng cần làm gì, tiền kiếm được hàng tháng cũng đều về tài khoản cô.
Cung Duật đưa tay ra xoa tóc cô rồi cẩn thận dặn dò:
“Lần sau phải cẩn thận chút, em có muốn tôi thuê vệ sĩ đi theo bảo vệ em không?”
“Không cần đâu, bây giờ là thời đại nào rồi chứ? Trừ khi đi đến những nơi ăn chơi, còn đi học mà có người kè kè theo sau em thấy khoa trương lắm.”
“Ồ? Không thích sao?”
Cung Duật khởi động xe rồi xoay vô lăng, lái xe vào đường cao tốc, chuẩn bị đưa bé cưng về nhà sau một ngày học mệt mỏi.
Cô gái ngả lưng híp mắt, lầm bầm:
“Không muốn có người giám sát em đâu, nếu chú đi theo em thì được.”
“Tôi còn phải kiếm tiền nuôi em mà.” Người đàn ông cười cười.
“Xì, lúc nào cũng lấy lý do bận hết!”
“Em biết tôi bận thật mà.”
Không phải Cung Duật muốn vậy, nhưng công việc của anh nhiều, phải làm thứ mới có ăn được chứ? Giống như ba của Tô Kỳ, bởi vì gánh vác cả một công ty lớn nên luôn phải làm nhiều hơn người khác một chút mới duy trì được cả cơ ngơi như vậy.
Nhắc đến Tô Hoằng, Cung Duật đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Đúng rồi, vừa rồi ba em nhắn tin cho tôi hỏi tình hình của em.”
“Ừm?” Tô Kỳ có vẻ buồn ngủ, lên xe đã nhắm mắt, lười biếng hỏi: “Ba em nói gì?”
Vẻ mặt Cung Duật hơi sượng, anh hắng giọng rồi đáp:
Tô Kỳ đang buồn ngủ mà phải tỉnh táo lại ngay tức khắc, cô liếc sang chỗ anh rồi hỏi:
“Chú đáp thế nào?”
“Không dám đáp… Em nghĩ giúp tôi câu trả lời đi.” Cung Duật khóc không ra nước mắt, tầm này tuổi chưa từng sợ ai đến thế, cả mẹ anh cũng không khiến anh run lẩy bẩy như vừa rồi.
Mới thấy tin nhắn còn tưởng là đang bị đá đểu, anh toát cả mồ hôi. Sau đó thì nhận được tin từ Tô Kỳ bảo là có người ức hiếp cô, vì vậy anh tạm quên đi, còn chưa hồi đáp anh bạn Tô Hoằng.
“Chú cứ bảo là chú dụ dỗ em mất rồi, chú định công khai mà.”
“Tôi sợ.”
“Sợ gì chứ?”
“Tôi cứ sợ thôi.”
Lén lút cướp mất con gái bảo bối của người anh em đối tác, nghe đã thấy vô liêm sỉ, Cung Duật nghĩ mãi nhưng chưa tìm được cách để công khai sao cho đỡ sốc.
Chuyện lần này Tô Kỳ cũng chẳng giúp được gì, cô mặc kệ để cho Cung Duật chịu trách nhiệm, ai bảo anh “ăn” cô thì phải chấp nhận sự trừng phạt đến từ ba vợ thôi.
Tối đó về nhà, hai người ai làm việc nấy.
Tô Kỳ nằm trong phòng xem tin tức về chuyện có một nữ sinh bị dân giang hồ đánh bầm mắt mà cười khục khặc. Đừng nói sao cô ác, nếu không phải cô có tiền, vừa vặn đám người ấy cũng cần tiền thì giờ kẻ bị cười nhạo là cô rồi.
Người yêu bản thân như Tô Kỳ tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai động vào mình!
Không biết là ai quay lén được đoạn clip đánh nhau của mấy cô gái kia, từ góc quay thì chắc hẳn người qua đường rồi.
Tô Kỳ xem một lát thì phát hiện cô gái bị đánh rất quen, hình như… bạn gái của Hạ Long Phi? Ôi trời, Dương Gia Tịch!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]