Đêm đó Tô Kỳ đã nhận được điện thoại của ba mình, ông nói phải ở bên ngoài thêm một thời gian nữa, về trễ hơn so với dự tính.
“Ba yên tâm đi, con một mình vẫn ổn thôi, con lớn rồi mà.”
Cô nằm nghiêng trên giường, hai mắt díu vào nhau lim dim.
Tô Hoằng cười nhìn cô, nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên trán và hai bên mắt ông làm cô chạnh lòng. Chẳng biết ở một mình bên kia ba có buồn không nữa!
Màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh Tô Hoằng lúi húi làm gì đó, Tô Kỳ chỉ có thể chào tạm biệt ông:
“Ba nhớ chú ý sức khỏe và đi ngủ sớm nha.”
“Ừ ba biết rồi, ba cố làm thêm chừng vài năm nữa thôi, khi nào con có chồng rồi ba sẽ vào viện dưỡng lão sống cho khỏe thân.” Tô Hoằng đáp.
“Sao ba lại nói thế? Con sẽ không rời xa ba đâu! Sau này còn lớn rồi có thể đi làm kiếm tiền chăm sóc cho ba, mỗi tháng đưa ba đi du lịch.”
Khóe mắt Tô Kỳ cay cay, từ nhỏ cô đã thiếu thốn tình thương của mẹ, mọi thứ trong nhà hay bên ngoài đều do ba cô làm hết. Ông vừa nỗ lực kiếm tiền vừa dành thời gian nấu cơm, dạy cô học, cùng cô tâm sự. Đối với cô, không ai vĩ đại bằng ba cả.
Càng nói càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, Tô Kỳ sụt sịt:
“Nếu sau này con lấy chồng mà phải rời xa ba thì con không lấy đâu, hoặc tìm ai gần nhà thôi, cưới rồi con có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476901/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.