Tô Kỳ chịu không nổi nữa, quay sang cằn nhằn:
“Chú muốn kết quả là có hay không? Mà không có càng đáng mừng chứ sao chú cứ khẳng định em đang mang thai vậy?”
Không biết người khác thì thế nào chứ Cung Duật nửa vui nửa sợ. Thật ra anh cảm giác mình và Tô Kỳ có thể tiến xa hơn nữa cho nên nếu cô mang thai, cùng lắm là cưới sớm. Chẳng qua cô mới mười chín tuổi, tin tức mà lộ ra sẽ ảnh hưởng đến cả cô với Tô Hoằng.
Cung Duật siết chặt vô lăng, chiếc xe chạy chậm rì rì trên đường, anh im lặng một lát, khi Tô Kỳ sắp quên mất mình vừa hỏi gì luôn rồi anh mới đáp:
“Có thì tốt, tôi dư tiền nuôi em với con.”
“Hờ, chú mơ à?” Tô Kỳ phũ phàng đập tan ảo tưởng của Cung Duật.
Bởi vì anh cứ úp úp mở mở nên Tô Kỳ rất bực bội, mắt còn chẳng thèm liếc anh. Cung Duật hắng giọng:
“Em nói chuyện với tôi như vậy là không tôn trọng người lớn tuổi đấy.”
“Lúc trước em chê chú già thì chú nói chú còn trẻ, bây giờ tự nhận lớn tuổi, nắng mưa thất thường thế này ngoài em ra chắc không ai thèm chú đâu.”
Nguyên một câu dài này của Tô Kỳ như liên hoàn tát vào mặt Cung Duật, đúng là con gái cái gì cũng nói được! Thế mà anh không thể bắt bẽ nổi…
Cung Duật đau lòng tập trung lái xe, Tô Kỳ ngồi bên cạnh ngắm khung cảnh về đêm của phố thị, dần dần mí mắt đánh vào nhau. Cô tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-hon-ngoan-nao-be-cung/3476900/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.