"Nói cái gì vậy, không có lớn nhỏ." Phương Tri Lễ có chút quở trách, ánh mắt lại không quên liếc về phía Lê Hạo Nhiên, nhìn thấy khuôn mặt khó coi của ông, đáy lòng nhảy nhót một chút. Lê Tuyết Tình càng không phục, nói: "Vốn là đúng mà, chẳng lẽ từ trước đến nay nó có gọi mẹ một tiếng mẹ sao?" Phương Tri Lễ nghe nói như thế, trên mặt có chút ủy khuất, nhìn về phía Lê Hạo Nhiên. Sắc mặt Lê Hạo Nhiên càng khó coi hơn vửa rồi, nhìn thoáng qua Lê Bắc Niệm đang tự ăn cơm. Khóe môi Lê Bắc Niệm lại tựa như khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: "Mẹ tôi đã sớm chết rồi." Trên mặt Phương Tri Lễ có khó chịu, bình tĩnh trên mặt cũng không duy trì được, nhìn về phía Lê Hạo Nhiên. Chỉ là, lại nhìn thấy đáy mắt Lê Hạo Nhiên xúc động. Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Phương Tri Lễ cảnh giác. Phương Tri Lễ cắn răng, ngoài miệng lại ôn hòa nói: "Niệm Niệm, mẹ biết mẹ không bằng mẹ ruột con, nhưng rất nhiều chuyện mẹ đang cố gắng làm tốt..." "Như vậy sao, vậy chờ bà làm xong lại nói." Lê Bắc Niệm đang ăn cơm, cũng không ngẩng đầu lên. Phương Tri Lễ bị thái độ như vậy của cô làm phát cáu, cơn tức trào lên hừng hực. Cái đứa quê mùa này, đâm khắp người mình! Thái độ bướng bỉnh ngang ngược làm người nổi giận! Lời đang muốn nói, lại bị cắt đứt. "Được rồi." Lê Hạo Nhiên quát lên: "Ăn cũng không chặn nổi miệng của mày!" Lời này là nói với Lê Bắc Niệm, chỉ là, rơi vào trong tai Phương Tri Lễ và Lê Tuyết Tình, lại chói tai như bị kim đâm. Lê Bắc Niệm lẩm bẩm: "Nói nhiều nhất cũng không phải là tôi, mắng tôi làm cái gì." Không có ai nói tiếp, không khí hiện trường hơi tế nhị. Phương Tri Lễ chỉ cảm thấy rất bực bội, khuôn mặt Lê Tuyết Tình cũng không vui. Người duy nhất vẫn có thể tự ăn cơm, cũng chỉ còn lại một Lê Bắc Niệm. Rốt cục ăn xong một bữa cơm, Phương Tri Lễ đi đến phòng con gái, Lê Tuyết Tình theo sát phía sau. "Mẹ, mẹ nhìn thái độ của nó một chút xem, tức chết rồi!" Phương Tri Lễ chưa từng tức ư? Đã tức đến điên rồi! Cắn răng nói: "Nó không đắc ý được bao lâu đâu!" Bỗng nhiên Lê Tuyết Tình nghĩ đến: "Mẹ, mẹ nói người Mục gia biết tiện nhân này vào cục cảnh sát không? Lúc con gọi điện thoại qua bên đó, là ông cụ Mục nghe điện thoại, Lê Bắc Niệm có thể trở về, là ai đến bảo lãnh nó ra?" "Hình như là Mục Đông Lâm." Lê Tuyết Tình nghe vậy, có chút kinh ngạc vui mừng, nói: "Không thể nào, Mục Đông Lâm? Vậy không phải cái gì anh ấy cũng biết rồi?" Phương Tri Lễ cười lạnh một tiếng, hơi có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, nói không chừng rất nhanh chúng ta có thể nghe thấy tin tức tốt từ Mục gia, quan hệ thông gia này đã quyết định rồi, cũng đã công bố ra bên ngoài, Mục gia sẽ không dễ dàng hủy bỏ hôn ước đâu." "Vậy bọn họ có khả năng thay người hay không?" Lê Tuyết Tình nghĩ đến bóng dáng cao lớn nhìn thấy bên cạnh hồ bơi, tim đập thình thịch: "Mẹ, mẹ nói, nếu Lê Bắc Niệm không được gả đến Mục gia, vậy con..." "Có khả năng." Phương Tri Lễ nhìn con gái mình: "Con xuất sắc hơn cái đứa quê mùa đó nhiều, tính nết tốt, dáng dấp tốt, tuy rằng nha đầu đó có gai toàn thân, nhưng đầu óc phẳng." Cả người Lê Tuyết Tình lâng lâng, gương mặt kích động đến đỏ lên. "Loại người thẳng thắn này, dễ đối phó nhất đó, cho dù nó thực sự gả cho Mục Đông Lâm, cũng không mơ tưởng có được một phần của giải trí Lê Minh!" Người đang nói rất hăng, nhưng khi nhìn Lê Tuyết Tình, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng: "Yên tâm đi, mẹ giữ nhiều năm như vậy, thứ nên là của con, đều là của con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]