Mất mặt? Lê Bắc Niệm kéo kéo khóe môi, nói: "Nếu ông đã nói như vậy, tôi đây sẽ không khách sáo." Lê Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn cô. "Điện thoại của tôi bị rơi hỏng rồi." Đưa điện thoại di động ra, màn hình vỡ vụn thành mạng nhện rất gây chú ý. "Không phải vừa mới mua điện thoại sao?" Ngày Lê Bắc Niệm trở về, ông mới cho cái điện thoại này, bây giờ bị hỏng rồi? "Đúng vậy, vận khí không tốt bị người đụng phải ngã thành như vậy." Lê Bắc Niệm khoanh tay: "Ông cho tôi ít tiền, tôi đi sửa." "Hừ." Sắc mặc Lê Hạo Nhiên không tốt: "Đã như vậy còn sửa cái gì, mua điện thoại mới, đổi một cái đi." Lê Bắc Niệm giơ ngón tay cái lên với ông, cười lộ tám cái răng: "Hào phóng!" "Tôi còn chưa thiếu chút tiền ấy!" Lê Hạo Nhiên nhìn thoáng qua trang phục trên người cô, sắc mặt lại càng khó coi: "Đây là hình thù kỳ quái gì, không có quần áo cho con mặc?" Lê Bắc Niệm nhìn thoáng qua, áo dài quần dài màu đen cô mặc trước đây, bây giờ đã bị ngã hỏng rồi. Sờ lỗ mũi một cái, Lê Bắc Niệm chí khí hùng hồn: "Cũng chỉ có một bộ quần áo vừa người thôi, trong tủ treo nhiều quần áo mới như vậy, đều quá lớn, lại ngắn, không phải số đo của tôi." Lê Hạo Nhiên nghe vậy, liền biết được nguyên nhân. Mọi thứ của Lê Bắc Niệm đều do một tay Phương Tri Lễ lo liệu, Lê Hạo Nhiên rất tín nhiệm bà, hơn nữa Phương Tri Lễ nhiệt tình chủ động như vậy, ông cũng tùy theo ý bà. Nhưng vóc người Lê Bắc Niệm cao, lại hơi gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt. Nếu như là số đo Lê Tuyết Tình mặc, đúng là lớn hơn chút ngắn hơn chút. Trầm mặc, Lê Hạo Nhiên móc ra một tấm thẻ từ trong ví tiền, đưa tới: "Ngày mai đi mua một ít quần áo, muốn cái gì cũng mua thêm một chút, miễn cho người khác nói ba ngược đãi con." Lê Bắc Niệm nhận lấy cái thẻ, có chút thụ sủng nhược kinh. Đời trước, cô cũng không có đãi ngộ tốt như vậy. Chỉ là, đời trước sau khi cô trở lại Lê gia, thuận theo mọi chuyện, đàng hoàng nghe lời làm việc, không đối nghịch với ông như bây giờ. Lẽ nào, cô vừa trả miếng như thế, lại làm ra cho mình một con đường? Tâm trạng Lê Bắc Niệm có chút phức tạp, hỏi: "Mật mã?" Khuôn mặt Lê Hạo Nhiên bình tĩnh có một tia không được tự nhiên lướt qua, xoay người rời đi, nói một câu: "Sinh nhật của con." Lê Bắc Niệm ngẩn ra, không thể tin được. Sinh nhật của cô? "Không thể nào đâu?" Chỉ là, không ai trả lời cô. - Lê Bắc Niệm tự chỉnh đồn mình, thay một bộ quần áo, người giúp việc dì Giang tới gọi cô ăn cơm. Lúc đi xuống, một nhà ba người Lê Tuyết Tình Lê Hạo Nhiên Phương Tri Lễ ngồi cạnh bàn, chờ Lê Bắc Niệm đến. Lê Bắc Niệm hơi nhướng mày, cũng không vội, chậm rãi đi rửa tay, mới ngồi vào bàn. Lê Tuyết Tình nhìn cô một cái, hơi chua ngoa nói: "Lại còn biết rửa tay, xem ra cũng không thể không có tố chất đến cùng, sao lại làm chuyện trộm gà trộm chó đó?" Lê Bắc Niệm lại như không nghe thấy, cầm đũa lên, gắp một miếng rau vào trong miệng. "Một chút quy củ cũng không hiểu, ăn cơm phải nhường trưởng bối ăn trước!" Lê Hạo Nhiên mặt lạnh quát lên. Lê Bắc Niệm ngẩng đầu lên, a một tiếng, hô: "Trưởng bối, ăn cơm thôi." Sắc mặt Lê Hạo Nhiên càng khó coi, Phương Tri Lễ nhanh chóng xua tay: "Được rồi được rồi, ăn cơm đi, Niệm Niệm mới vừa về không hiểu chuyện, ông đừng so đo với nó." "Mới vừa về? Đã về một tuần rồi, vẫn không hiểu chút phép tắc nào: "Lê Tuyết Tình căm giận mở miệng: "Hơn nữa ngay cả liền một tiếng ba cũng không gọi, mẹ cũng không gọi, không biết còn tưởng rằng ba mày mời một Tôn tổ tông về."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]