Tuy rằng tài sản của giải trí Lê Minh kém hơn tập đoàn tài chính Mục thị, nhưng cũng là số một số hai ở Quang thành.
Tài sản lớn như vậy, nếu rơi vào một đứa quê mùa cái gì cũng không hiểu, không phải quá lãng phí?
Lê Tuyết Tình biết ý của Phương Tri Lễ, kích động trên mặt hòa hoãn lại, nói: "Hình như gần đây ba tăng ca hàng ngày, con đi rót một ly trà an thần cho ông ấy."
Phương Tri Lễ hài lòng nhìn con gái mình, gật đầu: "Đi thôi, ba con vốn thương con, phải biểu hiện hiểu chuyện một chút, đứa quê mùa đó là ruột thịt của ông ấy, cũng không lay động được địa vị của con."
-
Vết thương trên người Lê Bắc Niệm, tuy nói có chút khó coi, nhưng cũng không nặng.
Gặm quyển sách hai ngày học thêm với thầy giáo, ngày thứ ba, liền báo cho thầy giáo học thêm hôm nay nghỉ ngơi.
Trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo, chỉ là không có cái nào vừa với cô.
Không phải quá nhỏ, thì là quá già.
Cuối cùng, Lê Bắc Niệm vẫn mặc bộ quần áo jean trước đây, ra khỏi cửa.
Đã nói mua điện thoại mới mua quần áo mới, đương nhiên không thể tiết kiệm tiền làm lợi cho lão cha.
Lê Bắc Niệm chọn đi chọn lại, chọn cho mình một điện thoại màu đen, lúc quẹt thẻ, ấn sinh nhật của mình.
Sau khi có thông báo quẹt thẻ thành công, trong đáy lòng lại có một tia cảm động gặp quỷ.
Ký tên, Lê Bắc Niệm tìm một chỗ bán điện thoại trước đó đi, tiếp đó mới đi về phía một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-cuoi-99-ngay-chu-tich-hay-de-dat/1375855/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.