Mồ hôi nhễ nhại kết thúc huấn luyện, mọi người chào tạm biệt nhau.
Áo phông màu đen của Chung Bình dán sát vào người, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, cô phủi vải trước ngực, để cho gió tiến vào, tay kia không ngừng quạt.
Lục Thích đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Em có về nhà không?"
Chung Bình liếc đồng hồ, nói: "Không về, buổi chiều đến lớp đào tạo luôn."
Lục Thích: "Nơi này làm gì có chỗ tắm rửa?"
"Phòng nghỉ trên lầu có nhà tắm." Chung Bình nghe giọng điệu anh, hỏi, "Anh không về à?"
"Chỉ thừa có hai tiếng, không về."
Chung Bình gật đầu, đi đi về về là không kịp giờ học, cô nói: "Vậy tôi gọi đồ ăn bên ngoài, gọi giúp anh một phần nhé?"
Lục Thích hỏi: "Em ăn gì?"
"Donburi (*),còn anh?"
(*) Donburi là 1 trong những món ăn thường thấy tại Nhật Bản. Trong đó thường có cơm trong bát to, phía trên sẽ có các nguyên liệu. Vị của nguyên liệu sẽ ngấm vào cơm trắng, tạo ra độ ngon cho món ăn khác với khi ăn riêng từng món, vì vậy món ăn này được yêu thích bởi những người ở các độ tuổi khác nhau.
howto_donburi_20160205b-700x525.jpg
"Còn thứ gì không?"
"Trên lầu có thực đơn, để tôi đưa cho anh."
Hai người đi đến cửa tòa nhà, đúng lúc có một người từ bên trong chạy ra. Đường hẹp, Chung Bình bị đụng một chút, nghiêng sang bên cạnh, Lục Thích lập tức ôm lấy cô.
Cả người cô toàn mồ hôi, người anh cũng thế, quần áo hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115529/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.