Xe tới cửa đơn vị, bầu trời âm u lộ ra chút ráng đỏ, mưa to tầm tã trút xuống.
Chung Bình không nhanh không chậm đẩy cửa xe ra, mở ô che, nghe thấy tiếng kêu cứu: "Bình Nhi mau tới đây!" Quay đầu thấy Tôn Giai Hủ đang ngồi trên ghế tài xế, cửa xe để ngỏ.
Hai chân Tôn Giai Hủ không chạm đất, bám vào cửa xe gọi: "Nói mưa là mưa được ngay, không thể để đến tối à! Shit, lại còn gió to nữa!"
Chung Bình cầm ô qua, "Xe này ở đâu ra thế?"
"Bạn trai tớ mới mua, hôm nay dậy trễ, sợ muộn, nên mượn đi, may mà gặp cậu." Cuối cùng Tôn Giai Hủ đã chui ra khỏi xe, trốn vào ô Chung Bình, lại hỏi, "Aiz, cậu thấy xe này thế nào?"
Chung Bình quan sát một chút: "Rất tốt đấy. Bạn trai cậu dám để cho cậu đi à?"
Tôn Giai Hủ ôm cánh tay cô, khẽ nhéo cô, "Bằng lái xe tớ cũng đã có rồi, khinh thường nhau à." Lại tiếp tục nói, "Chiếc xe này tổng cộng hết bốn mươi mốt vạn, tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh ấy đều đổ vào đây."
Chung Bình líu lưỡi: "Bạn trai cậu kiếm tiền giỏi thật."
"Kiếm được thì cũng tiêu được." Tôn Giai Hủ nói, "Hoặc là không tiêu, nhưng một khi tiêu là hết toàn bộ tài sản."
Chung Bình cười, lại nghe Tôn Giai Hủ nói: "Tiền kết hôn cũng quên rồi."
Hai người đã vào cửa, Chung Bình thu ô, hỏi: "Cậu muốn kết hôn à? Sao chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến."
"Tớ chờ anh ấy cầu hôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115527/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.