Lục Thích gẩy tóc mái của cô vô cùng thân thiết, Chung Bình hơi đờ người.Loại động tác này người quen thườngxuyên làm, người thì chọc khuôn mặt cô quá trẻ con, thường bị xoa đầunhéo má, vượt qua chướng ngại tâm lý ban đầu, cô đã tập mãi thành quen.Nhưng đó là giữa những người quen chứ không phải Lục Thích.Lục Thích liếc cô, bỏ tay xuống, thảnnhiên đặt lên túi đựng khăn tam giác, vo viên hai cái ném vào thùng rác, nói tiếp: “Ăn cơm hay là ăn mỳ đây? Mấy người trong đội cô đâu, gọi bọn họ đi cùng đi.”
Dáng vẻ động tác tự nhiên, Chung Bình cũng không thể nhăn nhó: “Bọn họ đã đi rồi.”“Đi rồi? Để lại một mình cô ở đây?”“Bọn họ còn phải xử lý những việc khác,không cần tôi hỗ trợ, bảo tôi đi về trước.” Chung Bình lại nói, “Tôinghĩ đến anh đã sớm đi rồi, anh không phát hiện bọn họ đã đi ra ngoàirồi à?”Lục Thích chỉ về phía WC: “Vừa từ WC đira, thì thấy cô đi vào.” Lại thúc giục, “Đừng đứng ở đây nữa, đi ăn cơmthôi! Đói đến mức chân mềm nhũn cả ra rồi này.”
Chung Bình quả thực rất đói, cô tiêu hao thể lực quá độ, tinh thần lạikhẩn trương cao độ một lúc, lúc này mới thả lỏng được, hận không thể ném mình lên giường, chìa tay ra là có một bàn thức ăn nóng hôi hổi.Vốn tính đi ra ngoài tìm chỗ ăn, cho nên cũng mặc kệ anh ta lập dị, cô gật đầu nói: “Có nhà hàng đối diện bên đường, đi thôi.”
Lục Thích hơi bất ngờ, suy nghĩ, ý cười dần sâu, nhàn nhã đi theo phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115493/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.