Nói xong hai chữ này, Chung Bình lập tức chạy vội vào trong tòa nhà, một bóng dáng cũng vọt vào theo cô, đúng là người đồng đội cùng tham gia huấn luyện Hội chữ thập đỏ với ChungBình.Lục Thích chỉ kịp nhìn thấy hai người kia biến mất như một trận gió, anh lại ngẩng đầu.Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành thịchiếu sáng tầng mây, trong trời đêm ánh lên sắc xanh, áng mây bồng bềnhtrôi theo làn gió, người nọ đang bị treo giữa không trung dường như cũng đang lung lay.“A… rơi xuống mất!”
“Không rơi, anh ta chỉ giật mình thôi!”
“Sao cảnh sát còn chưa đến? Mau gọi 110 đi!”
“… Các anh phái trực thăng đến đi, phải dùng trực thăng! Trung tâm HoànCầu cao mấy trăm mét thế này, người kia lại mắc kẹt ở đó, làm tôi nhớđến trên phim, từng dùng trực thăng kéo người lên!”
Xung quanh đều là tiếng hoảng hốt và báo cảnh sát, Lục Thích nghe thấy, bước vào cửa trung tâm Hoàn Cầu.Chung Bình và người đồng đội đã lên được sân thượng, người phụ trách tòa nhà lòng nóng như lửa đốt, liếc thấytrang phục của bọn họ, tinh thần tạm thả lỏng: “Cuối cùng các anh cũngđến rồi…” Anh ta đột nhiên ngừng lại, “Các anh là ai? Không phải bênphòng cháy chữa cháy sao?”Người đồng đội nói: “Chúng tôi là đội cứu viện Thái Dương, vừa nhận được điện thoại xin giúp đỡ.”
Số điện thoại của đội cứu viện SR là 400, hai mươi tư giờ đều có ngườitrực, ai cũng có thể gọi đến, không cần phải thông qua cảnh sát và bênphòng cháy chữa cháy.Mười phút trước đội cứu viện SR nhậnđược điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115491/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.