Cuối cùng Chung Bình đã biết vừa rồi khi bịt mắt Lục Thích cách cô gần thế nào.Hơi thở xa lạ lướt qua hai má, đôi môi cô, lần đầu tiên cô nhìn rõ ngũ quan của Lục Thích.Lục Thích mắt một mí, đôi mắt hẹp dài,quan sát dưới góc độ lập thể giống như con tằm đang nằm. Mũi anh caothẳng, môi hơi cong, đôi lông mày lưỡi mác, khi nghiêm túc lạnh lùng sắc bén, thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận, không phải người dễ ở chung.Lúc này anh hơi híp mắt, không đứng đắn.Mặt Chung Bình hơi nóng, cau mày tránh về phía sau: “Được rồi tiếp tục, đừng lãng phí thời gian.”Nói xong đứng lên, đối phương lại dùngsức trên tay, giữ chặt ghế. Anh chặn đường, cô không thể ra khỏi ghế,nhất thời bị nhốt tại chỗ.Lục Thích nói: “Trả lời trước đã.”
Chung Bình: “Anh muốn nói thế nào thì tùy, dựa vào gần như thế làm gì. Buông ra.”
Lục Thích hừ một tiếng, dáng vẻ chả có gì quan trọng, đứng thẳng lưng nhìn xuống cô.Chung Bình vẫn hơi không thoải mái, trên mặt vẫn còn nóng, cô cố giữ bình tĩnh, trong lòng điềm tĩnh, “Lần nàoanh không tới muộn chứ, khi nào mới tính là bắt đầu thực sự đây, cònhiện tại…” Tầm mắt cô nhìn về phía chiếc khăn tam giác, “Nhanh lên, anhmới hoàn thành băng ba chỗ thôi.”
Lục Thích lườm cô một lúc, đứng im khá lâu, ánh mắt hơi quái dị.Chung Bình dùng ánh mắt thúc giục anh.Sau một lúc lâu, Lục Thích từ từ mở khăn tam giác, hỏi: “Băng chỗ nào?”“Bả vai.”
Lục Thích dựa theo trình tự, băng khăn tam giác lên vai Chung Bình, độtnhiên bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115488/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.