Chung Bình sức mạnh, dáng người lạikhông lớn, lần va chạm này người bị đụng Lục Thích không bị sứt mẻ chútnào, mũi cô lại bị đập, đau đến mức trong đầu trống rỗng.Theo bản năng Lục Thích muốn đẩy ngườira, nhưng ngực đột nhiên bị thứ gì đó đụng vào, lúc này anh mới có phảnứng, nửa cánh tay lùi về sau, bộ dáng chứng minh mình trong sạch.Chung Bình che mũi, thấy rõ người đụng, không khỏi tức giận: “Anh làm cái quái gì thế…”
“Tôi không chạm vào cô.” Hai cánh tay lại giơ cao lên một chút, giọngnói của Lục Thích vẫn còn hơi khàn, anh nhấn mạnh, “Vốn muốn chào hỏicô, là tự cô đụng vào.”
Trong mắt Chung Bình có ánh nước: “Anh đứng gần tôi như vậy làm gì…” eo đau quá, nước sôi giội hết vào lưng cô.Lúc này Lục Thích mới nhận ra phía sauquần áo cô ướt sũng, chiếc quần màu vàng cũng bị dính nước. Quần áo vốntốt, áo may ô màu đen không sao, nhưng quần lại trở nên trong suốt, mơhồ có thể nhìn thấy được đùi.“Là cô đột nhiên xoay người.” Nói xongthấy Chung Bình ôm eo nhíu mày chịu đựng, ánh mắt Lục Thích nhìn xuốngbình nước vẫn còn đang chầm chậm lăn trên mặt đất, nước từ bên trongkhông ngừng chảy ra.Chung Bình vì lời nói trốn tránh tráchnhiệm của anh tức giận đầy bụng, không muốn xảy ra tranh chấp với anh,coi như xui xẻo: “Bỏ đi.”
“Này…”
Gọi lại, Chung Bình không để ý.
“Này… cô đứng lại!”
Chung Bình bước đi nhanh hơn, gió trong hành lang thổi lên người cô ướt sũng gây ra từng cơn ớn lạnh.“Gọi cô đấy… khụ khụ, mông cô!”Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115474/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.