Trực thang chầm chậm bay lên, cánh quạt ầm ầm chuyển động dường như xua tan rét lạnh.Lục Thích ngồi ở ghế sau, đầu mũi xẹtqua hương thơm khẽ khàng, có lẽ là dầu gội đầu, có lẽ là hoa, có lẽ làmùi vị riêng biệt của đối phương, át mùi máu tươi khiến anh hít thở dễchịu hơn không ít. Mái tóc đen trước mắt được thả xuống che lỗ tai, tócmái che khuất đuôi mắt cô.Chung Bình cột chắc dây an toàn cho anh, đứng dậy, thấy ánh mắt anh nửa khép nửa hở, hỏi: “Tên của anh?”Lục Thích cau mày.“Tên của anh?” Chung Bình hỏi lại lần nữa.Môi rất khô, khép mở đều hơi khó khăn, giọng nói vô cùng khàn: “Lục Thích…”
“Ý thức tỉnh táo.”
Không biết cô nói với ai, Lục Thích lại cau mày.“Chân có vết thương, máu đã ngừng chảy, thể lực của nạn nhân đã cạn kiệt, cơ thể bị tổn thương.”
Rõ ràng giọng nói đã dịu đi.Lục Thích há miệng thở dốc, lại không thể phát ra tiếng, cánh tay đột nhiên truyền đến một lực nhỏ, mang lại cảm giác an toàn.“Em gái và bạn bè anh đã được cứu thoát, đưa lên xe cấp cứu rồi.”
Lục Thích mỉm cười, anh không muốn hỏi chuyện này. Không đợi anh mởmiệng, lực trên cánh tay đã biến mất, anh được đưa lên cáng, xung quanhlà cảnh sát và đồng phục màu vàng, còn có nhân viên cứu hộ và phóngviên, anh cố gắng tìm Chung Bình, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ xinh chạytới bên cạnh xe cấp cứu, đang nói gì đó với người khác.Lục Thích khẽ thở phào, dùng sức kéo chăn, che khuất mặt.Ánh sáng lóe lên, chỉ chụp được chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115472/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.