Thực con mợ nó đau.Lục Thích tỉnh rượu hơn phân nửa, tronglòng hơi cân nhắc, dần dần buông lỏng. Chung Bình cũng đúng lúc buônganh ra, một màn giương cung bạt kiếm vừa rồi hình như là ảo giác của mọi người.Lục Thích trì hoãn mấy giây, ngữ điệu không tốt mở miệng: “Người đâu?”Chung Bình thấp gần nửa so với anh,không hề sợ anh, vẻ mặt tự nhiên chỉ tay về phía Thẩm Huy: “Cái này anhphải hỏi anh ta chứ, tôi chỉ ở chỗ này hỗ trợ thôi.”
Lục Thích liếc cô, xoay sang hỏi Thẩm Huy.Hỏi rõ toàn bộ sự việc, Lục Thích gõ mấy cái lên bàn phòng bảo vệ, nói: “Không phát hiện tóc tím rời đi? EQ củanó thấp nhưng không ngốc, cho dù có bị mù thì khi chạy còn không mangtheo tóc giả sao?”Chung Bình nghe xong, lập tức hiểu ra, khẽ gõ lên đầu mình, bị người liếc mắt cũng không biết.Lại nghe thấy Lục Thích nói: “Chuồn rakhỏi WC cũng không dễ dàng, sau cửa có thể giấu người không?” Một ngóntay chỉ về phía người giúp việc, “Lúc bà đi vào nó trốn ở phía sau cửa,nhân cơ hội đó chuồn ra thì có gì khó chứ?”Trong lòng Chung Bình liên tục gật gù,Lục Học Nhi đã tới đây ba lần, phụ nữ có thai thường xuyên vào WC nhấtđịnh cô ấy đã quen thuộc với con đường này, thay đổi quần áo, muốn rờikhỏi nơi này cũng dễ.“Hiện tại mặc dù nó đã chạy đi, Thẩm Huy, cậu về mở máy tính, tra ghi chép trò chuyện của nó.” Nói xong vội vàng đi.Mọi người có mặt không nói gì, bị giày vò cả một tiếng, ngay cả câu xin lỗi cũng không nhận được.Cuối cùng Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115470/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.