Chỗ ăn cơm cách trung tâm giám định tưpháp khá xa, Chung Bình vốn dĩ không muốn ăn cơm trưa với phụ nữ cóthai, nhưng đối phương cậy bụng to không chịu đi, chủ nhiệm Triệu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể gánh nổi trách nhiệm, đành đuổi Chung Bình đi, giọng nói vẫn còn hơi tức giận: “Muộn chút cũng không sao, chỉ cần tiễn người bình an là được, đừng mang về đây nữa.”
Chung Bình cũng hơi mừng, coi như giảm bớt được chút không tình nguyện.Đoàn người tới nhà hàng, nhân viên phụcvụ quen thuộc dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, đưa thực đơn: “Cô Lục, món thịtcừu hôm nay khá ngon…”
Lục Học Nhi ngắt lời đối phương, không có tinh thần hỏi Chung Bình: “Côăn gì? Gọi đi.” Đứng dậy muốn đi WC, người giúp việc mang túi đi theophía sau cô ấy.Thẩm Huy ngồi bên cạnh hiếm khi lên tiếng: “Cô Chung cứ tự nhiên, nhà hàng này là của tập đoạn Vạn Trượng.”
Chung Bình không hiểu gì hết.Thẩm Huy sửng sốt: “À… nhà hàng này là của ngài Lục.”
Chung Bình hiểu ra, cầm thực đơn, liếc xuống giá cả đắt đỏ phía dưới, cô gọi món mỳ Ý có giá rẻ nhất, tính sau đó sẽ đi ra ngoài ăn cho no.Lục Học Nhi từ WC trở về, tinh thầndường như tốt hơn một chút, chính là bộ dáng khi ở phòng khách kia, saukhi gọi đồ cười tủm tỉm hỏi Chung Bình bao nhiêu tuổi, công tác mấy nămrồi.Chung Bình nói: “Vừa tròn một năm.”
Lục Học Nhi vỗ bàn: “Tôi đã nói rồi nhìn chị không giống những kẻ lọclõi mà, nhưng chị còn trẻ, bộ ngực còn lớn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115468/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.