Hơn bốn giờ sáng Chung Bình thức dậy.Trời còn chưa sáng, đèn trong bệnh việncòn chưa bật hết, cô mở cửa sổ một chút, muốn thông khí, ai ngờ gió lạnh thổi mạnh vào trong phòng bệnh, trên mặt còn có hạt mưa.Cô đóng cửa sổ lại, nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt, để lại một tờ giấy cho Mại Mại, đeo ba lô rời đi.Hành lang tất nhiên không có một bóngngười, ngay cả đèn điện cũng chưa bật hết, y tá trực ban mệt mỏi, haimắt mơ màng, Chung Bình nhờ cô ấy để ý phòng bệnh một chút, y tá xốc lại tinh thần gật đầu.Ra khỏi bệnh viện huyện, Chung Bình gọitaxi. Trên đường vắng vẻ, nhân viên môi trường trong làn mưa dưới ngọnđèn màu cam quét rác, người tài xế mở radio, hỏi: “Cô gái xuất viện haylà trông người buổi đêm vậy? Ra sớm thế.”
Chung Bình nói: “Trông người.”
“Người nhà bị bệnh à?”Chung Bình trả lời qua loa: “Là người bạn.”
“Bạn cô mắc bệnh mà phải để cô trông sao? Người nhà họ đâu?”Chung Bình gãi cằm, còn chưa trả lời,lại nghe thấy đối phương hỏi: “Sớm như vậy cô đã ra bến xe là quay vềtrường à, học ở đâu thế?”Chung Bình hiếm khi gặp phải tài xế “dẻo miệng” giống như thợ cắt tóc thế này, xe đến bến, cô lập tức trả tiềnxuống xe, trong lòng cảm giác được giải thoát.Người trong đội SR còn chưa rời đi hết,vốn nên cùng đi xe trở về, nhưng Chung Bình không muốn ở lại quá lâu, vì thế đi chuyến xe sớm nhất về thành phố Nam Giang.Bốn giờ năm mươi phút lên xe, chợp mắtmột giấc, tỉnh lại đã tới địa giới Nam Giang, Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-va-dat-cach-nhau-mot-soi-day-thung/3115476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.