Thật ra, Thi Ngọc Nhu không có hùng tâm đại chí gì, trải qua đủ loại trong nhân sinh, nàng đã nhìn thấu rất nhiều chuyện rồi. Lúc sinh bệnh, tao ngộ ly hôn, gia biến, cả ngày đắm chìm trong thống khổ sinh lý và tâm lý sống không bằng chết, vào lúc đó, nàng thực sự tâm tàn ý lạnh, không còn ảo tưởng vào nhân sinh nữa. Khi đó, nếu nhất định phải nói nàng có nguyện vọng gì, thì đó chính là thoát khỏi ma bệnh, khỏe mạnh mà sống, còn về nam nhân, gia đình, nàng chưa từng dám yêu cầu xa vời. Sau khi bệnh khỏi, nàng từng nghĩ đi về nhà, nhưng ở nhà Cổ Phong một thời gian, nàng vậy mà liền không nỡ rời đi. Theo sự thất thủ của đêm hôm đó, lòng của nàng cũng ngày càng luân hãm, cuối cùng hoàn toàn khăng khăng một mực gắn chặt vào người nam nhân này. Cảm giác muốn lưu lại mà không thể lưu lại này là thống khổ nhất! Cảm giác muốn yêu mà lại không thể yêu này cũng là thống khổ nhất! Từ trước, nàng nằm mơ cũng chưa từng dám tưởng tượng sẽ có ngày như bây giờ, có thể cùng Cổ Phong đối mặt, lòng dính chặt lòng mà ôm nhau trên một chiếc giường! Nàng chỉ đơn thuần nghĩ rằng, mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn, nói với hắn vài câu, nấu cho hắn một bữa cơm, thì đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn rồi! Tình cảm của nàng dành cho Cổ Phong đã si mê đến một tình trạng méo mó. Nhưng là hôm nay, sau khi trải qua chuyện này, ổ khóa cánh cửa lòng của nàng đột nhiên kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153690/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.