Bánh xe lăn vào Bát Lan Nhai, tòa nhà đã xa xa trong tầm mắt. Khi Tô Mạn Nhi nhìn thấy con đường nhỏ vào nhà đã bị tường rào chắn lại, nàng lập tức nổi giận. Đến trước cửa, vừa bước xuống xe, nàng liền không nhịn được nổi trận lôi đình. Nàng mới đi được bao lâu, vậy mà người ta lại dám chắn cả đường đi, cái nhà phía trước này thật sự là khinh người quá đáng. Tô Mạn Nhi giận dữ ngút trời đến trước cổng lớn của nhà phía trước, đưa bàn tay nhỏ bé trắng ngần như ngọc xanh ra, dùng lực nhẹ đập cửa, khiến cánh cổng sắt
phanh phanh
vang lên. Cổ Phong vừa móc chìa khóa vừa hiếu kỳ nhìn nàng,
Tỷ tỷ, cánh cửa này không phải điều khiển bằng giọng nói, phải dùng chìa khóa mới mở được!
Nói đoạn, hắn liền cắm chiếc chìa khóa lớn vào ổ khóa. Giữa lúc Tô Mạn Nhi đang trợn mắt há hốc mồm, cánh cổng sắt lớn
hoa lạp lạp
khẽ vang lên một tiếng rồi mở ra.
Cổ Phong, sao ngươi lại có chìa khóa cổng nhà người ta?
Tô Mạn Nhi kinh ngạc hỏi.
Nhà người ta gì chứ, đây là nhà chúng ta!
Cổ Phong bật cười nói.
Nhà chúng ta...
Tô Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn, cũng không phải sao. Căn nhà phía trước này đã liền thành một thể với căn nhà của mình, biến thành một đại trạch viện có sân vườn tựa như một sân tập nhỏ. Trong sân hoa đoàn cẩm thốc, cây hoa hoàng bên cạnh vẫn sừng sững đứng đó, chỉ là phía dưới lại có thêm bàn đá ghế đá. Bên cạnh là một tòa núi sơn và ao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153691/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.