Vừa vào hầu môn sâu như biển. Hà gia này lại há là nơi Cổ Phong muốn đến thì đến, muốn đi thì đi được sao. Cổ Phong vừa bước ra khỏi phòng, một tốp cảnh vệ liền vây quanh, rất khách khí bảo hắn đi theo bọn họ. Cổ Phong đành phải đi theo, bởi vì bọn họ bất cứ lúc nào cũng sẽ không khách khí. Trong thư phòng, Hà lão đầu cùng con trai và con dâu khuôn mặt đầy vẻ u sầu ngồi yên ở đó, không khí trầm buồn thảm đạm. Thấy Cổ Phong bước vào, Hà Điền Thắng cùng Chung Ngọc Phân lập tức đứng dậy đón lấy,
Bác sĩ!
Cổ Phong khẽ hừ một tiếng, xem như đồng ý. Hà lão đầu lại là quở trách ngay vào mặt nói,
Hỗn tiểu tử, Tiểu Tình thế nào rồi?
Nàng thế nào, ngươi không có mắt nhìn sao?
Cổ Phong không chút biểu cảm nói. Hà lão đầu lập tức bị thái độ như vậy của hắn chọc giận, giơ gậy lên chỉ vào hắn,
Ngươi——
Ta cái gì mà ta, tiền khám bệnh của ngươi ta đã thu rồi, kỳ tích ngươi muốn ta cũng đã tạo ra cho ngươi rồi, bây giờ, chúng ta ai cũng không nợ ai, ta nhưng là phải đi rồi!
Cổ Phong vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
Khoan đã!
Hà lão đầu một tiếng quát khẽ. Cổ Phong đành phải dừng bước quay người lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn nói,
Lão đầu, sự nhẫn nại của ta là có hạn độ, ngươi ngàn vạn lần đừng lấn hiếp người quá đáng, nếu không chính là kết cục cá chết lưới rách.
Ha ha
Hà lão đầu không những không giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153547/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.