Tình cảm càng nhạt nhòa thì càng nồng đậm, rượu càng uống càng say. Cổ Phong và Thi Ngọc Nhu vẫn luôn trò chuyện, chậm rãi nhâm nhi mỹ tửu. Nếu không phải có cuộc điện thoại kia, có lẽ hai người thật sự sẽ lại tái diễn một cảnh men say loạn tính. Điện thoại, là Phong Hậu gọi tới. Cổ Phong đi đến một bên, lúc này mới không đứng đắn nói:
Đại tẩu, ngươi cuối cùng lại nhớ ta rồi!
Phong Hậu:
...
Cổ Phong phảng phất có thể nhìn thấy Phong Hậu ở đầu dây bên kia biểu cảm phát điên, nhưng hắn không cho nàng cơ hội phát tác, một giây sau liền nghiêm túc hỏi:
Nói đi, có chuyện gì?
Ta thu được tin tức, nói ngươi bị Hà gia thả ra rồi, gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút ngươi, xem xem ngươi có thiếu cánh tay cụt chân gì không? Nếu quả thật có...
Thì khai trừ ta sao?
Cổ Phong tiếp lời hỏi.
Không, nếu quả thật có, ta sẽ làm báo cáo cho ngươi hướng lên phía trên xin trợ cấp tàn tật!
Phong Hậu mang theo ngữ khí hả hê. Cổ Phong rùng mình,
Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo, ta rất tốt, trên người không thiếu bất cứ linh kiện nào!
Ồ, vậy đáng tiếc!
Phong Hậu than thở. Nhắc tới Hà gia, Cổ Phong lại nhịn không được nổi giận trong lòng:
Lão tử bị bắt vào lúc đó lại không thấy ngươi quan tâm như vậy, bây giờ ra ngoài rồi, mới giả mù sa mưa, ta coi các ngươi là huynh đệ, các ngươi coi ta là em rể sao!
Hừ, ta muốn tìm em rể cũng tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153548/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.