Hà Điền Thắng và Chung Ngọc Phân từ phòng con gái đi ra, liền không hẹn mà cùng đuổi theo Hà lão đầu vào thư phòng. Hà Điền Thắng vị cao quyền trọng, liêm khiết tự răn, là người trung hậu, lại càng là một hiếu tử có tiếng. Đối với cha, hắn kính trọng nhiều hơn sợ hãi. Hắn biết, người già đôi khi tùy hứng và gây rối như trẻ con, nên rất nhiều lúc hắn chỉ chiều chuộng, cẩn thận hầu hạ. Nhưng lần này, hành vi của cha quả thực có hơi quá đáng, vì vậy sau khi đuổi theo cha vào thư phòng, hắn nhịn không được chất vấn:
Cha, sao cha có thể làm như vậy?
Sao ta lại không thể làm như vậy?
Hà lão đầu phảng phất cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, hằm hè nói. Hà Điền Thắng vừa định mở miệng, Chung Ngọc Phân liền lặng lẽ kéo góc áo của hắn một cái, đưa mắt ra hiệu cho hắn nói:
Sao anh lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với cha? Cha là người như thế nào, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ sao? Sao cha có thể làm càn được chứ? Cha làm như vậy khẳng định là có thâm ý đó!
Thâm ý?
Hà Điền Thắng nghiền ngẫm câu nói này của con dâu.
Ha ha, con đúng là! Bình thường thật sự nên học hỏi con dâu con nhiều vào, đừng cả ngày cứ thẳng thắn như thế!
Hà lão đầu chỉ vào con trai cười cười, sau đó mới từ tốn nói:
Bàn Đại Hải hết sức tiến cử tiểu tử họ Cổ này với ta, nói hắn là trung y gia truyền, nhưng ta đã phái người điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153542/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.