Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ!
Chung Ngọc Phân liên tục gọi mấy tiếng.
Ưm, gọi tôi à?
Cổ Phong nghe thấy tiếng động, lúc này mới mờ mịt hoàn hồn từ trong ảo tưởng. Hà Điền Thắng và vợ cùng Hà lão đầu với vẻ mặt cau có đã đi tới trước chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
Không gọi ngươi, lẽ nào gọi ta à? Bỏ tiền mời ngươi đến là để làm việc, không phải để ngươi đến mộng du!
Hà lão đầu dùng giọng ồm ồm nói một câu, nhìn bộ dạng hắn chau mày trợn mắt, khóe miệng méo xệch, không giống như là nổi giận, mà giống như sắp trúng gió rồi! Cổ Phong bĩu môi, vội vàng đi lên phía trước. Hà Xảo Tình yên tĩnh nằm trên chiếc giường lớn có thể nằm bảy tám người, mái tóc dài tản mát trên giường, dung nhan xinh đẹp hơi tái nhợt, vẻ mặt cũng gầy hơn một chút so với lúc trước Cổ Phong gặp nàng ở phòng phẫu thuật, nhưng vẻ mặt hai mắt khẽ nhắm lại nhìn thì rất bình tĩnh. Nếu không phải vô số dây kết nối lớn nhỏ của thiết bị giám sát đang nối trên người nàng, người khác chắc chắn sẽ tưởng nàng chỉ là đang ngủ say trong giấc mơ ngọt ngào, chứ không phải hôn mê bất tỉnh! Trên màn hình máy đo điện tâm đồ hiển thị các chỉ số sinh tồn của Hà Xảo Tình, hô hấp, nhịp tim, mạch đập, thân nhiệt đều ổn định và bình thường. Chẳng qua, Cổ Phong lại không dám lạc quan chút nào, bởi vì hắn biết rõ, nếu như người phụ nữ này thật sự nếu không tỉnh lại nữa, dung nhan xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153541/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.