Cổ Phong thật sự không ngờ, phu phụ Hà Điền Thắng cộng lại gần trăm tuổi, trông có vẻ nho nhã điềm đạm, hào phóng đoan trang, thế nhưng làm việc lại nôn nóng đến trình độ như vậy. Hắn vừa gật đầu một cái, Hà Điền Thắng lập tức sải bước đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã xách theo một cái rương nặng trịch trở về phòng khách.
Bác sĩ, đây là tiền khám bệnh của ngài, ngài kiểm tra một chút đi!
Hà Điền Thắng mở rương ra, kim quang đầy phòng chói mắt phát sáng.
Đúng vậy, bác sĩ, ngài cứ nhận đi, nhận xong chúng ta sẽ đi xem Tiểu Tình!
Chung Ngọc Phân cũng vội vã không nhịn nổi nói. Cổ Phong bị hai người này làm cho có chút dở khóc dở cười. Quy tắc này của hắn thật ra là tùy theo người mà khác nhau, không phải ai cũng cần một trăm lượng hoàng kim làm phí khám bệnh, nhưng cả hai đều đã mang phí khám bệnh đến rồi. Mình mà nói không thu, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, đành phải bất đắc dĩ quét mắt nhìn một cái lên chiếc rương chứa những thỏi vàng hơi chói mắt kia, coi như là đã nhận rồi. Khi Thi Ngọc Nhu nhìn thấy chiếc rương chứa hoàng kim này, lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra, hình như mình đã chữa khỏi bệnh mà đến bây giờ vẫn chưa trả tiền khám bệnh. Thế nhưng mình mặc dù không trả hoàng kim, lại trả giá bằng thứ còn quan trọng hơn hoàng kim! Chẳng lẽ... cái đó không tính, mình còn phải móc tiền ra nữa sao?
Mất thân lại còn mất vàng? Không đến mức xui xẻo như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153540/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.