Tại Tô gia bên này, Cổ Phong chẳng biết tại sao lại cúp điện thoại, vẻ mặt cực kỳ mờ mịt. Thi Ngọc Nhu nhìn thấy hắn buông điện thoại xuống, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, lời mình vừa rồi muốn nói với hắn chẳng phải là:
Muộn thế này rồi, điện thoại có phải ngày mai mới gọi lại không?
Thế nhưng bây giờ điện thoại đều đã gọi xong, lời mình nói ra hiển nhiên đã trở thành Gia Cát Lượng sau sự việc rồi. Nghiêm Tân Nguyệt bên kia bị kinh động ra sao, Thi Ngọc Nhu không rõ ràng, điều duy nhất nàng rõ ràng là chính mình bị đánh thức, e rằng nửa đêm về sáng đều không cần ngủ nữa rồi. Nhưng bất kể các nàng có ngủ hay không, Cổ Phong đã đi ngủ rồi, “hai lần liên tiếp” tối nay đã tiêu hao không ít tinh lực của hắn đó! Hơn bảy giờ sáng, Cổ Phong ngay cả một giấc mơ cũng không có, đang ngủ thư thư phục phục!
Cổ Phong, dậy rồi, ngươi hôm nay phải đến trường đó!
Tiếng Thi Ngọc Nhu nhu nhu vang lên bên tai, khiến cho buồn ngủ của hắn càng thêm nặng.
Dậy đi! Nếu không dậy rửa mặt ăn điểm tâm, lát nữa ngươi khẳng định phải đến muộn rồi!
Nhìn thấy Cổ Phong vẫn cứ mặc kệ ngủ say sưa, Thi Ngọc Nhu dở khóc dở cười cuối cùng cũng thể hội được
Hoàng đế không vội, thái giám vội
. Thái giám... nghĩ đến hai chữ này, Thi Ngọc Nhu chợt lạnh cả người, chính mình cũng không phải thái giám, cùng lắm cũng chỉ là một cung nữ, hơn nữa còn là một cung nữ đáng thương bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153510/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.