Bước qua tắt TV, lúc này mới đi tới, nhẹ nhàng lay lay cánh tay ngọc của Thi Ngọc Nhu nói:
Nhu tỷ, về phòng đi ngủ đi, bây giờ trời đã lạnh rồi, ngủ ở đây sẽ bị cảm mạo!
Thi Ngọc Nhu ngủ say sưa, nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra, nhìn thấy Cổ Phong trước mắt, cứ ngỡ còn đang trong mơ, nàng còn buồn ngủ không khỏi vươn nhu đề, thì thầm nói:
Ngươi ôm ta vào trong ngủ mà!
Cổ Phong nghe xong ngẩn ngơ, hai mắt trợn tròn, tim đập đều vì đó mà chậm lại, hồi lâu không phát ra tiếng nào, trong lòng nghi hoặc:
Đại tẩu, ngươi chưa tỉnh ngủ đi?
Cổ đại quan nhân thật ngốc, còn cần phải hỏi sao? Xem người ta dáng vẻ như vậy, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ mà! Thi Ngọc Nhu thấy Cổ Phong hồi lâu không có phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, ý thức có chút không đúng rồi, sau đó trong đầu
ầm
một tiếng không tiếng động, đây không phải là mơ, đây là hiện thực, nàng hoàn toàn thanh tỉnh lại rồi, lập tức ngồi dậy khỏi ghế sofa, tay chân luống cuống, mặt đỏ tai hồng! Mãi một lúc lâu, Thi Ngọc Nhu mới lắp bắp nói:
Bác sĩ, không, Cổ Phong, không phải, bác sĩ, ngươi, ngươi khi nào trở về?
Ơ, vừa về!
Cổ Phong giả bộ bình tĩnh trả lời, kỳ thực trong lòng lại tim đập cuồng loạn không ngừng, người phụ nữ này mà làm nũng, thật là có thể khiến xương cốt cứng cỏi của đàn ông cũng tê dại mềm nhũn! Sau hai câu trò chuyện, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, bầu không khí lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153509/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.